KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 182

Thằng bé cau mày, nghiêm chỉnh nói: “Vì Phi Phi tức giận.”

“Ồ? Con giận cái gì?”

“Bệnh ngốc không lây cho người khác, cậu... ừm... sẽ không lây cho người
khác!” Thằng bé cuống quýt nói: “Bọn chúng nói bậy, bố mẹ không phải đồ
ngốc, Phi Phi cũng không phải!”

“Cũng xem như con còn chút não, thằng bé ngốc!” Mục Dục Vũ xoa đầu nó,
nói: “Trong nhà chúng ta có bao nhiêu người nào?”

Mục Phi Nhiên xòe tay ra đếm. “Bố, mẹ, cậu, Phi Phi, ừm, bốn người!”

“Đúng rồi, con trai, đây chính là người nhà của con, ra khỏi ngôi nhà này thì
ngoài kia đều là người xa lạ, trên thế gian này, người luôn luôn nấu ăn ngon
cho con, chơi cùng con, trò chuyện với con, chăm sóc con khi ốm đau, bảo
vệ con khi con bị bắt nạt... chỉ có gia đình của con thôi, ngược lại, con cũng
phải làm những việc tương tự với người nhà mình. Hiểu không?”

“Không hiểu lắm ạ.” Mục Phi Nhiên cố suy nghĩ, hỏi: “Tức là không được
để bọn trẻ xấu bắt nạt cậu ạ?”

Mục Dục Vũ nhìn nó, hỏi: “Cậu của con có cho bọn trẻ xâu bắt nạt con
không?”

Mục Phi Nhiên cúi đầu, nói nhỏ: “Không ạ. Cậu có gì ngon cũng để cho con,
có gì vui cũng cho con chơi trước.”

“Nhưng con lại bảo bạn bè ném bùn đất vào người cậu.” Anh nói.

Mục Phi Nhiên đỏ bừng mặt, rồi chầm chậm cúi đầu, nắm chặt tay. Lát sau,
nó quay đi, chạy vào phòng mình.

Mục Dục Vũ không đếm xỉa đến thằng bé nữa, anh đứng dậy, từ từ lồng
khung kính vào lại tấm khăn thêu, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa tủ ti vi, tiếp
tục ngắm nghía tấm khăn thêu đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.