KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 183

Lúc này, từ nhà bếp vọng lại âm thanh của máy hút khói và tiếng xào nấu,
hương thơm nồng nàn cũng bay ra.

Mục Dục Vũ không biết mình đã đứng bao lâu, đến tận khi sau lưng vang
lên tiếng Nghê Xuân Yến gọi: “Ăn cơm thôi.”

Anh quay lại, nhìn thấy cô mặc tạp dề, chống nạnh hét to về phòng hai đứa
trẻ: “Hai tiểu tổ tông kia, kiếp trước tôi mắc nợ hai đứa à, ăn cơm mà cũng
bắt tôi mời tới mời lui, mau đi rửa tay! Phi Phi đi lấy đũa và thìa, Tiểu Siêu
lấy bát xới cơm. Thật là, không gọi hai đứa thì không chịu nhúc nhích phải
không?”

Mục Dục Vũ bất giác nhếch môi, anh nhìn hai đứa trẻ tay nắm tay thân thiết
từ trong phòng đi ra, lát sau lại chơi cùng nhau, rồi cùng bị Nghê Xuân Yến
la mắng, rồi lại đáp trả. Đây là một bữa tối náo nhiệt, một ngôi nhà náo
nhiệt, cho dù ồn ào suốt nhưng Mục Dục Vũ lại không hề cảm thấy nhức
đầu!

Thậm chí anh nghĩ, những giọng nói đó phối với căn nhà này đúng là rất
hợp!

“Ông xã, anh muốn em phải mang kiệu đến rước anh đi ăn cơm sao? Mau lại
đây, người lớn cũng y hệt người nhỏ, mọi người muốn làm tôi mệt chết đúng
không?” Nghê Xuân Yến thấy anh vẫn đứng đó bất động thì trừng mắt,
không hề khách sáo bồi thêm một câu.

Mục Dục Vũ sa sầm mặt, nhưng chỉ vài giây sau anh bỗng muốn cười. Nhớ
lại sau khi anh trưởng thành, đúng là chưa có cô gái nào dám quát nạt anh
như thế, hai lần duy nhất, đối tượng lại đều là Nghê Xuân Yến. Trong thực
tế, Nghê Xuân Yến mắng anh “rắm thối”, trong giấc mơ, Nghê Xuân Yến
quát anh “mau đến ăn cơm”, người phụ nữ này đúng là âm hồn bất tán, ngay
cả nằm mơ cũng mơ thấy cô.

Chân thực đến thế, tươi mới đến thế.

Chỉ có cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.