KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 185

Chương 23

Giấc mơ lần này rất hoàn hảo, giống như một vở kịch được diễn rất hoàn
hảo, thời gian, địa điểm, nhân vật, tình tiết... tất cả đều hoàn chỉnh, đến nỗi
khi Mục Dục Vũ thức dậy vẫn còn cảm thấy húng thú.

Giác quan của anh gần như còn dừng lại ở mùi vị của bữa ăn trong mơ, cơ
thể anh hình như cũng có thể cảm nhận được cảm giác vừa mềm vừa ấm khi
Mục Phi Nhiên dựa vào, anh cũng nhớ rõ hình ảnh Nghê Xuân Yến cười
tươi rạng rỡ, nhớ chính xác cậu ngốc kia và thằng bé cứ bô lô ba la tranh
luận những chuyện vặt vãnh rất trẻ con.

Nhưng đó không phải là thật, bao gồm cả chiếc máy CD cũ, tấm khăn thêu
mà mẹ để lại, đều không phải là thật.

Anh vô cùng tỉnh táo.

Nhưng đối với sự tỉnh táo đó, anh lại có một cảm giác khó tả, giống như cổ
họng bị nghẹn lại bởi thứ gì đấy, khó chịu vô cùng.

Ngay cả khi công ty lập được thành tích mới cũng không thể khiến anh hài
lòng, ngay cả việc cổ phiếu Diệp Thị sụt giảm nghiêm trọng, sắp đối diện
cảnh phá sản, cũng không thể khiến anh có cảm giác thành tựu.

Những chuyện này đều chỉ là những việc bắt buộc phải hoàn thành, giống
như một chương trình máy tính đã nhập xong công thức, tự động tiến hành
tính toán với tốc độ nhanh, nếu không nhiễm virus thì sẽ tính ra kết quả anh
cần một cách rất suôn sẻ. Tất cả đều là thế, tất cả đều nhạt nhẽo vô vị.

Hôm thu mua Diệp Thị thành công, công ty tổ chức một bữa tiệc lớn, tất cả
đều vui vẻ vô cùng, ngay cả đại thiếu gia nhà họ Diệp cũng có vẻ mặt như
thoát khỏi gánh nặng. Mục Dục Vũ đến bắt tay người anh vợ trên danh
nghĩa, mỉm cười để cho phóng viên chụp hình. Khi bắt tay anh ta, anh bất
giác nhớ lại lần đầu bước vào Diệp gia, gã đại thiếu gia này tuy nói sẽ không
làm anh khó xử nhưng chưa chắc đã tôn trọng anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.