KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 187

Diệp đại thiếu tỏ vẻ ngại ngùng, nghĩ ngợi rồi nói: “Nghe nói nó đã làm
những chuyện khiến cậu nổi giận...”

Mục Dục Vũ lặng lẽ nhìn anh ta.

Dưới ánh mắt âm u của em rể, Diệp đại thiếu dần không chịu được nữa, anh
ta nghiến răng. “Cho dù thế nào, xin cậu hãy cho Chỉ Lan về nhà một
chuyến, nó lâu rồi không về, mẹ tôi rất nhớ nó...”

Mục Dục Vũ nhếch mép, khẽ nói: “Diệp đại thiếu đúng là một người anh
lớn ân cần, dịu dàng, có người anh như anh, nói ra thì đúng là may mắn của
vợ chồng tôi.”

“Không dám.”

“Nhưng có lúc tin đồn cũng chỉ là tin đồn, chẳng hạn có tin đồn rằng nhạc
phụ tôn kính và bà cả tình cảm bất hòa, nên ông có ý nguyện chuyển giao
một số cổ phần, bất động sản, v.v... sang tên cho bà hai xử lý.”

Diệp đại thiếu bỗng biến sắc, trách móc: “Đúng là bậy bạ, Diệp gia tôi già
trẻ lớn bé đều tuân thủ quy tắc, mẹ tôi là vợ chính thức của bố tôi, mấy
người phụ nữ kia sao so sánh được...”

Khi ý thức được mình đã buột miệng nói ra, anh ta liền lập tức im bặt, giận
dữ nhìn Mục Dục Vũ.

Mục Dục Vũ nhướn mày, bình thản nói: “Nên tin đồn chỉ là tin đồn, đại
thiếu gia nghĩ sao?”

Diệp đại thiếu bất đắc dĩ gật đầu.

“Tôi không phải người cổ lỗ sĩ, phụ nữ mà, nuôi mấy người cũng chẳng sao,
nhưng cưới vợ thì một là đủ rồi, nếu không trong nhà sẽ loạn cào cào lên
hết. Anh nói xem, người như anh và tôi, còn gì nực cười hơn là có thêm vợ
bé?”

Sắc mặt Diệp đại thiếu lại thay đổi, mãi sau mới thốt ra một câu: “Xin lỗi
Dục Vũ, tôi thấy bên kia có người quen, tôi đến đó chào hỏi trước vậy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.