KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 189

mức biết bà cả Diệp gia đã mời hai vị hòa thượng đến tụng kinh trừ tà cho
ông ta, bà hai mỗi ngày mang canh gì đến, bà ba cách mấy ngày lại đến ngồi
đầu giường ông ta than vắn thở dài.

Mục Dục Vũ nghĩ, nếu anh là Diệp lão gia lúc này thì chắc sẽ cảm thấy phẫn
nộ vì lực bất tòng tâm, oai phong cả một đời, không ai nghĩ rằng khi anh
hùng cùng đường lại thê thảm đến thế.

Anh bảo lão Trần lái xe đến bệnh viện, trùng hợp là Diệp lão gia lại nằm
chung một bệnh viện với Mục Giác. Tuy nhiên, bệnh của hai người khác
nhau nên phòng bệnh cũng nằm ở hai tòa nhà khác nhau, một đông một tây.
Mục Dục Vũ suốt ngày chạy tới chỗ mẹ nuôi nhưng lại chưa một lần nghĩ sẽ
đi thăm Diệp lão gia.

Duyên phận của anh và Diệp gia thật mỏng. Dù vài hôm nay, anh vẫn
thường xuyên chạy đến chỗ Mục Giác nhưng chưa một lần chạm mặt người
nhà họ Diệp.

Qua đêm nay, chắc là họ cũng không muốn gặp anh.

Mục Dục Vũ hỏi lão Trần: “Nếu đối tượng đi thăm bệnh là bố vợ tôi thì nên
biếu gì?”

Lão Trần cười khà khà. “Thế thì nhiều, protein, sản phẩm dinh dưỡng, nhân
sâm yến sào gì đó, ngài muốn biếu gì cũng được.”

Mục Dục Vũ nói: “Ông lão không thiếu những thứ đó.”

“Không phải vấn đề thiếu hay không, nhiều ít cũng là tấm lòng, ngài không
biết chứ những người già đều sĩ diện, cầm sản phẩm dinh dưỡng cao cấp ra
khoe với mọi người rằng thứ này là con rể tôi tặng đó thì mát mặt lắm.”

Mục Dục Vũ mỉm cười, không nói gì.

Anh bảo lão Trần dừng xe trước cổng bệnh viện, rồi vào cửa hàng chuyên
bán thuốc cao cấp ở cạnh đó mua hai hộp sâm, xách vào bệnh viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.