KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 180

Nhưng trước khi những chuyện đó xảy ra, anh nhớ anh cũng từng giống cậu
nhóc Mục Phi Nhiên ở trong giấc mơ này, đói, mệt, buồn ngủ hay bực bội...
đều sẽ khóc thành tiếng.

Vì anh khóc thì sẽ có người thương, chỉ cần anh khóc thì mẹ chắc chắn sẽ
ngừng công việc đang làm, bước đến dịu dàng vỗ về, an ủi anh.

Tấm khăn này là mẹ thêu cho anh. Thời đó, quần áo trẻ con thường thêu
hình hai con vật nhỏ ở hai bên ống quần, trên quần Mục Dục Vũ không có,
thế là anh khóc lóc đòi nằng nặc. Mẹ đành đích thân thêu một chiếc khăn tay
có hình động vật để dỗ dành anh.

Mục Dục Vũ không ngờ nó lại ở đây. Trong thế giới thực, anh chưa từng
nhớ đến món đồ này, nhưng giấc mơ này hình như lại có chức năng lưu giữ
ký ức, chiếc khăn tay cũng như cái máy CD cũ kĩ kia, trải qua bao năm rồi
vẫn hoàn hảo nguyên vẹn như một kỳ tích.

“Bố ơi, bố ơi.”

Mục Dục Vũ quay lại. Phi Phi đã thay xong quần áo, người ngợm sạch sẽ,
vết thương trên mặt cũng được bôi thuốc kĩ lưỡng. Lúc này, nó đang chạy lại
phía anh, sau lưng nó là Nghê Xuân Yến đang ôm theo một đổng quần áo
bẩn, tức tối trách mắng: “Chạy cái gì, cẩn thận vết thương trên mặt bị đụng
vào bây giờ!”

Mục Dục Vũ vô thức cúi xuống, giữ được thằng bé. Lần đầu tiên anh ôm nó
vào lòng, phát hiện ra nó còn mềm hơn anh tưởng tượng nhiều. Hơn nữa
chắc đã tắm xong mà lại không bị mắng nên bây giờ nó đang đắc ý, miệng
không ngừng gọi: “Bố bố, Phi Phi tự tắm trắng trẻo đấy. Phi Phi còn cẩn
thận không để cánh tay chạm vào nước nữa.”

“Im nào!” Mục Dục Vũ trầm giọng, nhưng anh phát hiện anh không hề
muốn thằng bé im lặng, nên nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Ồn ào quá.”

“Bố, bố không khen Phi Phi ngoan ạ?” Thằng bé vặn vẹo làm nũng trong tay
anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.