KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 193

Anh chưa vào phòng bệnh đã nghe bên trong vẳng ra tiếng hát, tiếng hát của
một thiếu niên, giọng trong trẻo rõ ràng, trong đêm khuya thanh vắng nghe
rất rung động, như tiếng côn trùng kêu, đẹp đến khó tả.

Cậu ta đang hát một bài hát thịnh hành, nói chính xác hơn là một ca khúc
vượt thời gian, Mục Dục Vũ biết bài này, tên là Time to say goodbye, những
năm chín mươi của thế kỷ trước ca sĩ mù Bocelli đã biểu diễn bài hát này rồi
vụt nổi tiếng, đến nay nó đã trở thành ca khúc bất hủ.

Nghe giọng là biết cậu ta không được dạy bài bản, nhưng chất giọng không
được tôi luyện của cậu ta lại dễ dàng lên được đoạn cao nhất, cứ như băng
tuyết trong trẻo trên đỉnh núi, vụt sáng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.

Time to say goodbye

Places that I've never seen or experienced with you

Now I shall

I’ll sail with you

Upon ships across the seas

Seas that exist no more

I’ll revive them with you...

Giọng hát đẹp vô cùng nhưng lại hé lộ một thông điệp chẳng lành. Mục Dục
Vũ biết đây là bài hát mẹ nuôi thích, nhưng là một giảng viên âm nhạc,
những bài hát bà biết rất nhiều, tại sao lại chọn bài này? Tại sao lại dạy nó
cho người khác? Mục Dục Vũ vội đi nhanh đến cửa, đẩy tung ra.

Giọng hát vụt tắt, người trong phòng đều sửng sốt nhìn anh. Mục Dục Vũ
nhìn lướt qua họ, có hai người bạn bệnh nhân hay ghé, hai người đồng
nghiệp cũ của mẹ nuôi, cậu thiếu niên đứng giữa đưong nhiên là cậu ngốc
em trai của Nghê Xuân Yến, anh chưa từng nghĩ rằng cậu ta lại có thể nhớ
được lời bài hát và giai điệu phức tạp này, mà lại còn có một giọng hát hay
như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.