KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 195

Chương 24

Mục Dục Vũ nhìn chăm chú gương mặt người phụ nữ ấy, anh phát hiện
ngoài vẻ cuống quýt của người bình thường gặp nhân vật nổi tiếng, cô còn
có một vẻ gấp gáp như sợ anh hiểu lầm gì đó. Nghê Xuân Yến nhanh chóng
liếc nhìn anh rồi đặt đồ trong tay xuống, nói với cậu ngốc: “Tiểu Siêu, trễ
rồi, đi thôi, đi thôi.”

Cậu ngốc không chịu, nhìn chằm chằm đĩa trái cây. “Em còn chưa ăn nho
mà.”

Nghê Xuân Yến hơi ngượng, bảo: “Chúng ta không ăn nữa, về rồi chị mua
cho em.”

“Dì nói em có thể ăn.” Cậu ngốc cố chấp. “Dì nói đều cho Tiểu Siêu hết.”

Nghê Xuân Yến luống cuống đến đỏ cả mặt, cô bước tới kéo tay em trai, răn
dạy: “Chị bảo chúng ta về thì về đi, nói nhiều làm gì? Hả? Đi mau, tối rồi
không kịp chuyến xe cuối bây giờ.”

“Em không về.” Cậu ngốc quay đi, nhìn Mục Giác, nhệch môi cầu cứu: “Dì
ơi...”

Nghê Xuân Yến nổi cáu. “Cái thằng này sao bướng thế? Không nghe lời
phải không? Chị mày bỏ đói mày hả? Đúng là mất mặt quá, đi mau, đi
mau...”

Mục Giác trừng mắt với Mục Dục Vũ rồi bảo Nghê Xuân Yến: “Xuân Yến,
không sao đâu, con để thằng bé uống ngụm nước, ăn miếng trái cây rồi đi,
không kịp xe buýt thì có sao? Tiểu Vũ đang ở đây, bảo nó cử tài xế đưa hai
đứa về, chuyện nhỏ mà. Nào, đừng làm thằng bé sợ, Tiểu Siêu đến cạnh dì
này.”

Tiểu Siêu lẩm bẩm rồi lại gần. Mục Giác xoa tay nó với vẻ yêu thưong, cười
nói: “Tiểu Siêu của chúng ta hôm nay rất cừ, hát rất hay, có phải không Tiểu
Siêu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.