KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 197

người. Cuối cùng, khi đến trước Mục Dục Vũ thì nho đã không còn nhiều,
cậu ta hơi cuống, lén lút nhìn anh.

Anh nhìn ngón tay trắng trẻo của cậu ta cầm một chùm nho đưa cho mình.
Anh chán ghét nghĩ thằng bé này chắc chắn chưa rửa tay, thế là lạnh lùng
nói: “Cậu giữ lại đi.”

Tiểu Siêu hào hứng hỏi: “Anh trai báo giấy thạch hoa quả, anh không cần
thật à?”

“Không cần.” Mục Dục Vũ cau mày.

“Vâng.” Tiểu Siêu cười vui vẻ, lập tức cầm nho nhảy nhót chạy về chỗ Nghê
Xuân Yến, khoe: “Chị, chia xong rồi, còn nhiều thế này này.”

Mục Dục Vũ nóng nảy nghĩ, quả là một thằng ngốc, chỉ chút ít này thôi đã
vui đến thế. Anh quay sang, ngẩn ngơ trong tích tắc khi trông thấy Nghê
Xuân Yến, cô đang nhìn em trai mình với ánh mắt lấp lánh nụ cười, còn
miệng thì làu bàu: “Ăn đi, chị không thích ăn cái này, ăn chậm thôi, đừng để
dính vào áo.” Vừa nói, cô vừa thương yêu xoa đầu cậu ta.

Ánh mắt đó có hối hận, có mềm yếu, có chua xót, có tình cảm mà anh không
thế phán đoán chính xác nhưng lại cảm nhận được rất rõ ràng.

Ví dụ một sự yêu thương, bảo vệ vô điều kiện và không che giấu của một
người với một người, kiểu như chỉ muốn đem tất cả những thứ tốt nhất cho
cậu ta, không có lý do, chỉ muốn cậu ta sống thật tốt, vì không thể cho cậu ta
thứ tốt nhất mà bỗng thấy hổ thẹn vậy.

Trong ký ức cũng có ai đó từng đối xử với anh như thế, ai đó lừa anh rằng
mẹ không thích ăn dưa hấu, bảo bối ăn đi, ai đó đã bảo rằng trong hộp cơm
của mẹ đều là món ngon, trẻ con không được ăn.

Sự ngu muội của phụ nữ hóa ra vẫn luôn chảy trong huyết quản của họ.

Anh ho khẽ, cứng nhắc nói với Nghê Xuân Yến: “Cô ra đây một lát.”

Nghê Xuân Yến kinh ngạc nhìn anh, mím chặt môi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.