KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 200

“Đừng gọi tôi là Mục tiên sinh, tôi nghe thấy phiền lắm.” Mục Dục Vũ thở
ra một hơi dài, nói: “Dù sao chúng ta cũng xem như là bạn cũ, không cần xa
lạ như thế.”

“Tôi không dám thân thiết với anh.”

Mục Dục Vũ bỗng muốn cười, anh khẽ hỏi: “Tám ngàn một vạn đổi với cô
to hơn trời thật à?”

Nghê Xuân Yến nhìn anh đầy cảnh giác.

Mục Dục Vũ phát hiện lúc cô trừng mắt, thực ra không khác cậu em ngây
thơ của cô là mấy. Anh bất giác nở nụ cười, nói bằng giọng dụ dỗ đối thủ
làm ăn vào tròng: “Tôi nghe nói khu nhà của cô sắp bị phá dỡ? Nhà cô
không được đền bù nhiều, cửa hàng lại lấn chiếm, căn bản không được bồi
thường là bao, quãng thời gian trước cô có bán đồ điểm tâm, nhưng vừa phải
chăm sóc cậu em ngốc nghếch, vừa phải canh chừng đội quản lý đô thị,
muốn mở lại cửa hàng kia là rất khó đúng không?"

Nghê Xuân Yến nghiến răng. “Tự tôi sẽ nghĩ cách.”

“Tôi thấy hiệu quả quá thấp, đầu tư và lợi nhuận không tương ứng.” Mục
Dục Vũ nói tiếp: “Tôi có một con đường khác cho cô lựa chọn, đầu bếp nhà
tôi nấu ăn càng lúc càng không hợp ý tôi, nhưng hợp đồng của anh ta vẫn
chưa hết hạn, tôi lại lười tìm người khác. Thế này vậy, cô đến giúp tôi xử lý
bữa trưa, và cả dì tôi nữa, buổi tối không cần cô lo, mỗi ngày một bữa, tôi sẽ
trả lương bằng một nửa lương đầu bếp nhà tôi, nhưng với điều kiện, cô phải
làm những món hai chúng tôi ăn được. Cô biết là sức khỏe của hai mẹ con
tôi đều không cho phép ăn uống linh tính.”

Nghê Xuân Yến nhìn anh vẻ kinh ngạc.

Mục Dục Vũ quay đi, cứng nhắc nói: “Tôi nể tình bạn cũ giúp cô một tay,
muốn từ chối cũng được, nhưng nếu tôi là cô thì sẽ không từ chối tiền bạc,
cô nghĩ sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.