KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 207

đang bốc hơi nóng bên trong, nghe Nghê Xuân Yến thở hổn Yến nói: “Anh
chảy nhiều máu quá, sẽ bị hạ đường huyết, uống chút nước đường đỏ đi.”

Mục Dục Vũ cau mày nói: “Không uống.”

Nghê Xuân Yến khuyên anh: “Tôi biết anh không thích dùng những thứ mà
người ta đã dùng qua, lọ này tôi mới mua, yên tâm, đã rửa bằng nước sôi rồi,
rất sạch sẽ.”

“Chị, em cũng muốn uống nước đường.” Cậu ngốc bên cạnh thì thào.

Mục Dục Vũ ngẩn người, định đưa cho cậu ta thì bị Nghê Xuân Yến ngăn
lại. “Anh uống đi, mặc kệ nó. Tiểu Siêu ngoan nào, để anh ấy uống, anh ấy
bị thương, chị về sẽ pha cho em uống sau.”

Cậu ngốc trề môi, nhưng rõ ràng nó biết người bị thương cần thứ này hơn,
thế là e dè nhìn Mục Dục Vũ với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi.

Cứ như đó đúng là mỹ vị nhân gian vậy.

Mục Dục Vũ đưa lên uống một ngụm như bị ma xui quỷ khiến, rất ngọt,
cũng rất ấm. Anh đang định uống ngụm nữa thì bỗng nghe Nghê Xuân Yến
nói: “Tốt quá rồi, bên anh có người đến rồi. Tôi đi đây, anh bảo trọng nhé.
Đúng rồi, đây là thuốc của anh.” Nghê Xuân Yến dúi một cái túi nhựa cho
anh, lại dặn dò một hồi: “Bác sĩ đã nói tay chân thiếu máu, phải mười ngày
nữa đổi thuốc, anh nhớ nhé...” Cô chợt ngừng lại, cười nói: “Xem kìa, tôi cứ
nói lời thừa thãi, anh làm sao thiếu người nhắc cái này.”

Cô gọi cậu ngốc kia dậy, tranh thủ quay lại gật đầu với anh xem như chào
tạm biệt, sau đó kéo em trai đi.

“Cô...” Mục Dục Vũ định nói gì đó nhưng lại bị mấy người lao vào phòng
cấp cứu gọi “Mục tiên sinh” cắt ngang.

Lại lần nữa, Mục Dục Vũ nhìn theo bóng Nghê Xuân Yến kéo cậu em trai
ngốc đi xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.