KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 209

“Thế thì tôi có ý kiến là anh nên đổ đi.”

“Thôi.” Mục Dục Vũ cúi xuống uống một ngụm, lắc đầu nói: “Cũng không
phải ngọt đến phát ngán. A Lâm này!”

Trợ lý Lâm bước lên nhìn anh.

“Chuyện Đại Quân dính vào, anh có theo dõi không?”

Trợ lý Lâm mỉm cười, đáp: “Có ạ, tiên sinh.”

“Cái người anh ta chém tên gì?”

“Một tên lưu manh đứng đầu một bang hội khu đó, tên Cô Lộc Hồ. Tên
này...” Trợ lý Lâm dè dặt rồi nói nhanh: “Sở thích của hắn khác người
thường, hắn thích chơi với nam, không thích chơi nữ.”

Mục Dục Vũ chợt khựng lại, anh quay sang nhìn trợ lý Lâm, lạnh lùng hỏi:
“Ý anh là, hắn đã đụng tới cậu ngốc kia?”

“Vâng.”

“Thành công chưa?”

“Chưa.” Trợ lý Lâm vội lắc đầu. “Đại Quân đến rất kịp lúc.”

“Đó là một tên khốn.” Diêu Căn Giang xen vào. “Bị Đại Quân chém đứt tay
không oan tí nào.”

Mục Dục Vũ trầm ngâm, anh biết nếu trong việc này đối tượng bị tổn hại là
chính Nghê Xuân Yên, có lẽ cô cũng không cảm kích Tôn Phúc Quân đến
thế, nhưng đối tượng lại là em hai bảo bối của cô, đương nhiên ý nghĩa
chuyện này đã khác hoàn toàn.

Trong đầu anh hiện ra những lời mạnh mẽ của cô khi từ chối làm việc cho
anh: “Tôi không có mặt mũi nào làm công cho anh lúc này.”

Có thể hiểu được, trong tư duy ngô nghê và giản đơn của cô, Tôn Phúc
Quân là ân nhân, phàm những ai đối địch với ân nhân, kể cả anh, cũng đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.