KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 233

Như thế tương lai cũng được đảm bảo, có thể ăn no mặc ấm, có thể đi học,
trưởng thành rồi có thể cưới một cô vợ chịu nấu cơm ngon cho anh, có thể
sinh con, có thể nuôi nó, cho dù vợ chết đi cũng không coi nó là gánh nặng,
có thể đảm bảo cho nó được ăn no mỗi bữa.

Mục Dục Vũ bỗng thấy không ăn nổi nữa, anh cúi xuống nhìn bữa trưa mà
Nghê Xuân Yến chuẩn bị cho anh, một món chay hai món mặn, khẩu vị
thanh đạm, cách nấu cũng rất kĩ lưỡng, không có món nào làm qua loa cho
có, anh biết, ngay cả cọng rau cũng ngắt phần mềm nhất trên ngọn, chắc vẫn
xem anh là bệnh nhân đang trong thời kỳ nằm viện.

“Cà chua chín quá.” Anh buông đũa, lặng lẽ lau miệng. “Thịt bò hơi ngọt
quá.”

“Có lẽ Xuân Yến bận quá, buổi sáng cô ấy còn phải bày hàng bán đồ ăn
sáng mà.” Tôn Phúc Quân vừa ăn vừa trả lời anh.

Mục Dục Vũ nhíu mày. “Không thể chuyên tâm nấu bữa ăn này à? Còn bán
đồ ăn sáng gì nữa?”

“Ha, ngài nói lạ thật, không mở quán kinh doanh thì hai chị em họ ăn không
khí mà sống sao?” Tôn Phúc Quân không nghĩ ngợi gì mà buột miệng nói,
sau khi mới ý thức ra câu nói của mình có vẻ không tôn trọng lắm nên cười
giả lả. “Tiên sinh, ngài là nhân vật lớn, không biết đến nỗi khổ của dân
thường đâu, ra khỏi nhà là cần đến tiền, làm ăn nhỏ cũng cầu mong Trời
Phật phù hộ để đừng gặp phải phường lưu manh, đội quản lý đô thị. Huống
hồ Xuân Yến sắp phải dọn nhà đi, nhiều chỗ cần chi tiền lắm.”

Mục Dục Vũ quay lại nhìn trợ lý Lâm. “A Lâm, cậu chưa trả trước lương
cho họ à?”

Trợ lý Lâm nhìn anh vẻ kỳ lạ, nói: “Cái này, theo quy tắc thì phải cuối tháng
mới được lĩnh lương mà.”

Mục Dục Vũ không vui. “Thì cũng phải trả cho đầu bếp tiền mua thức ăn
chứ, thật là! Không cần đợi đến cuối tháng, ngày mai trả đi. Chuyện này cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.