KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 235

của công chúa Diệp gia lạnh lùng, cao ngạo trước đây, chỉ là hai vệt má
hồng đánh quá dày, bôi lên gương mặt trắng bệch của cô ta trông như hai bụi
hoa giữa vũng bùn. Mục Dục Vũ cười, thở ra một làn khói. Anh nghĩ chắc là
Diệp Chỉ Lan đã quá lâu không mang mặt nạ Diệp công chúa rồi, nên mới
nhất thời khiến người khác cảm thấy không phù hợp như vậy.

Diệp Chỉ Lan quay vụt lại, ánh mắt sắc nhọn chiếu về phía anh. Mục Dục
Vũ thản nhiên, nheo mắt lại tiếp tục nhả khói thuốc đầy khinh bỉ. Diệp Chỉ
Lan cắn môi, nhìn anh, cười cười vẻ kỳ quái, dùng khẩu hình chậm rãi nói
với anh một câu.

Mục Dục Vũ bỗng sầm mặt, anh nhìn rất rõ, cô ta nói: “Tôi không ly hôn,
anh đừng mơ thoát khỏi tôi.”

Diệp Chỉ Lan nói xong câu này thì tỏ vẻ đắc ý như thắng trận. Cô ta uyển
chuyển quay đi, chậm rãi lên xe, chiếc xe khởi động rồi từ từ rời khỏi tầm
mắt anh. Mục Dục Vũ dập tắt điếu xì gà, móc điện thoại ra, bấm số Diêu
Căn Giang, nói: “Lão Diêu.”

“Tiên sinh, anh có gì dặn dò?”

“Vợ tôi hôm nay dọn đi, tôi cảm thấy cô ta sống bên ngoài một mình sẽ cô
đơn.”

“Ý anh là?”

“Tốt nhất là tìm một người ở cạnh cô ta, anh nhờ người đi rải tin này.” Mục
Dục Vũ nói ngắn gọn: “Nói rằng nếu ly hôn cô ta chắc có thể lấy được một
nửa tài sản từ tôi, tôi tin rằng rất nhiều đàn ông sẽ có hứng thú với cô ta.”

“Thế thì phải tìm thật kĩ lưỡng.” Giọng Diêu Căn Giang nghiêm túc:
“Thường thì vở kịch cũ rích này, cần một nam chính giỏi diễn xuất, nếu
không vở kịch sẽ tệ thêm.”

“Anh đang phê bình tôi không sáng tạo à?” Mục Dục Vũ nhếch môi, hỏi.

“Tôi chỉ đang nhắc anh, anh có một cô vợ khác người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.