KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 236

“Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.”

Hai người cúp máy. Mục Dục Vũ rót một ly rượu, bấm chuông bảo người
mang đá viên đến, uống whisky thêm đá. Anh cảm thấy không có Diệp Chỉ
Lan, căn nhà này bỗng trở nên yên tĩnh vô cùng. Có lẽ hôm nào đó, anh phải
tìm một kiến trúc sư để thay đổi toàn bộ phong cách của nơi đây, tốt nhất
nên thực tế một chút, thiên về kiểu Trung, trên tường treo tranh sơn thủy gì
đó cũng được.

Anh hơi ngẩn người, lập tức nhớ đến cơn mơ kỳ quái kia, trên tường căn nhà
đó chẳng phải cũng treo tranh sơn thủy tầm thường hay sao? Mục Dục Vũ
lắc đầu, uống một ngụm lớn whisky để gạt bỏ cảm giác lạ lùng ra khỏi đầu.
Lúc này, anh mới phát hiện ra anh đã nhiều ngày không mơ thấy giấc mơ đó,
không gặp người phụ nữ trong mơ và cả thằng nhóc quỷ quái tên Phi Phi
kia.

Có phải những đứa trẻ hơn năm tuổi đều nghịch ngợm như thế? Lại còn
ngốc, thích khóc, lúc nào cũng đòi bế, thật phiền toái. Nhưng nói cho cùng
thì nó cũng khá nghe lời, Mục Dục Vũ nghĩ, nó cũng rất ngoan, bế trong
lòng rất mềm, mẹ nó chăm sóc nó rất tốt, thường xuyên tắm rửa nên cơ thể
bé nhỏ lúc nào cũng có mùi sữa rất thơm.

Và mẹ thằng bé cũng ngốc, suốt ngày chỉ biết vui vẻ một cách ngốc nghếch,
không hiểu vui vì chuyện gì nữa.

Nhưng nếu Nghê Xuân Yến trong hiện thực cũng suốt ngày vui vẻ, ngốc
nghếch như thế thì sẽ thế nào?

Chắc là, nhìn cũng rất vui mắt chăng?

Mục Dục Vũ bỗng thấy tim mình ngứa ngáy. Một nỗi khát khao như trỗi dậy
trong anh, nhưng anh không muốn đối mặt với thứ cảm xúc không thể xác
định này, cũng không muốn tìm hiểu rõ nỗi khát khao kia đang hướng về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.