KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 241

Mục Dục Vũ nhắm mắt, dùng toàn bộ sức lực để gật đầu. Anh nhìn mẹ nuôi
được người ta cẩn thận đẩy ra ngoài, bà nhắm mắt, gương mặt hiền hòa từ
bi, cho dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn loáng thoáng nhìn thấy vẻ ôn hòa
và thông tuệ khi bà tìm thấy anh năm nào.

“Con đã chịu khổ quá rồi, theo dì đi.” Bà cố gắng mỉm cười, mắt ánh lệ, dè
dặt hỏi anh: “Đi cùng dì, được không?”

“Đi đâu?”

“Đi tỉnh, dì là cô giáo, đây là thẻ công tác và chứng minh nhân dân của dì, dì
không phải là người xấu, lúc nhỏ dì đã từng bế con, còn nhớ không? Lúc
con nhỏ dì còn dạy con hát, dạy búp bê và gấu nhỏ khiêu vũ, nhớ không?”

“Không nhớ.”

“Thế, thế khăn tay hoa thì có nhớ không? Mẹ con thêu cho con, cũng thêu
cho cả dì, chúng ta đều là vịt con màu vàng, mỗi người một tấm, con xem,
lúc đó con còn gọi dì là dì Đầu Gỗ, vì con không biết có người họ Mục, nhớ
không? Dì là dì Đầu Gỗ của con đây…”

“Dì nói những chuyện vớ vẩn đó để làm gì?” Thiếu niên gắt gỏng hỏi: “Đi
theo dì có thể ăn no không?”

“Có.” Bà lập tức gật đầu.

“Có thể không làm việc mà vẫn được đi học không?”

“Có, dì đã liên hệ trường trung học tốt nhất ở tỉnh cho con rồi. Chúng ta học
lại nửa năm, khi nào khai giảng sẽ học chính thức.”

“Tôi nói dì biết, tôi ăn nhiều lắm đấy.” Thiếu niên liếc nhìn bà. “Trước khi
tôi trưởng thành, dì bắt buộc phải nuôi tôi.”

“Ừ, dì hứa.”

“Lấy gì để hứa?”

“Dì thề với mẹ con trên trời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.