KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 242

“Trời, người chết nếu hữu dụng thì người sống đã không phải khổ sở như thế
này. Dì phải viết giấy bảo đảm, in dấu tay, tìm người làm chứng, làm thủ tục
nhận con nuôi hợp pháp.” Thiếu niên ranh mãnh nói: “Đừng tưởng tôi còn
nhỏ nên không biết gì, nếu sau này dì muốn thoát khỏi tôi thì tôi sẽ đến cơ
quan dì quậy phá.”

“Nghe lời con hết.”

“Thế, chúng ta thỏa thuận nhé.” Thiếu niên nhìn bà, lạnh lùng nói: “Còn một
việc, tôi sẽ không gọi ai là mẹ, dì đừng mong tôi gọi là mẹ.”

“Không sao, con gọi dì là được.”

Mục Dục Vũ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, trước mắt tối sầm, anh muốn tới
đẩy xe cho mẹ nuôi nhưng chân mềm nhũng, vừa bước lên thì suýt ngã nhào
xuống đất.

Bên cạnh có người đỡ lấy anh, một giọng phụ nữ cuống quýt gọi anh: “Mục
Dục Vũ, anh không sao chứ? Anh… anh đừng dọa tôi, anh trả lời một tiếng
đi, anh không sao chứ hả?”

Mục Dục Vũ quay lại, phát hiện cô gái đó có cằm nhọn, mái tóc dài buộc
gọn sau gáy, ánh mắt nhìn anh lộ rõ vẻ lo âu.

Tim anh đau nhói, lẩm bẩm nói với cô: “Nghê Xuân Yến, mẹ tôi sắp chết
rồi.”

“Xùy xùy, chưa đâu, ban ngày ban mặt mà anh nói linh tinh gì vậy?”

“Thật đấy, bà ấy sắp chết rồi.” Anh run rẩy túm lấy tay cô, siết chặt bàn tay
nhỏ bé hơn tay mình. “Bà ấy sắp chết rồi, bác sĩ nói, chỉ còn vài ngày nữa
thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.