KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 245

“Sao lại thế?” Nghê Xuân Yến trợn tròn mắt, phản bác: “Còn sống là còn
thú vị. Tôi ngốc nghếch, cũng không nói lý lẽ được nhiều, nhưng anh nghĩ
xem, nếu anh thấy vô vị thì ai sẽ đưa bà vui vẻ đi nốt đường cuối cùng? Tôi
nói anh nghe, bố tôi cả đời này cứ gây phiền toái rắc rối cho tôi, xưa nay
không cho chị em tôi sống yên ổn ngày nào, nhưng ông đi rồi, tôi vẫn khóc
chết đi sống lại, không vì điều gì khác cả, ai bảo ông là bố tôi. Nhưng nói
cho cùng thì ông cũng chỉ là bố tôi, dù hiếu thảo thế nào cũng không có lý gì
để đi theo ông cả. Khóc xong rồi, chúng ta cần làm gì thì vẫn phải làm, đúng
không?”

Mục Dục Vũ nhìn người phụ nữ ngốc nghếch nhưng lại cố gắng an ủi anh,
bỗng cảm thấy cô thật sự rất ngốc, IQ thấp y hệt cậu em trai, lời lẽ cũng
chẳng nói cho tròn, nhưng không che giấu được sự quan tâm rõ rệt.

Nhưng dựa vào đâu? Anh cũng chưa từng đối xử tốt với cô mà.

“Đây, cho anh lau.” Nghê Xuân Yến cúi xuống, lục tìm trong túi vải một
chiếc khăn tay, đưa cho anh. “Lau sạch đi, hằng ngày tôi đều giặt sạch, anh
lau mồ hôi, cười một cái, xong rồi đến chỗ dì để chăm sóc dì, đừng ủ rũ mặt
mày làm bà không yên lòng, nhé?”

Mục Dục Vũ lặng lẽ nhận lấy chiếc khăn tay, loại vải bông rẻ tiền, vì giặt
nhiều lần nên góc khăn đã xù lông, nhưng sờ vẫn thấy mềm mại.

Anh vô thức giơ khăn lên trước ánh nhìn của Nghê Xuân Yến, nhẹ nhàng lau
mồ hôi trên trán và cổ.

“Bẩn rồi.” Mục Dục Vũ lầm bầm.

“Đưa tôi, tôi mang về giặt, không sao.” Nghê Xuân Yến chìa tay.

“Thôi, tôi bảo người giúp việc giặt.” Mục Dục Vũ nhét khăn vào túi áo, nhìn
cô chăm chú rồi nói: “Tôi đi đây.”

“Ừm, đi đi.” Nghê Xuân Yến gật đầu với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.