KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 247

cuộc sống khó nhọc và bẩn thỉu anh từng trải qua. Nhưng khi anh sợ hãi, mẹ
nuôi đã nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, anh ngẩng lên, đúng lúc trông thấy bà
mỉm cười, nụ cười đó đã khắc sâu trong ký ức của anh.

Mục Dục Vũ ôm mặt, anh nấc nghẹn trong tĩnh lặng. Anh đã trải qua rất
nhiều thứ, vẫn phải tiếp tục gánh vác rất nhiều thứ, nhưng giữa quá khứ và
hiện tại, giữa Mục Dục Vũ và Mục tiên sinh, anh muốn buông thả bản thân
một lần, khóc xong rồi sẽ vui vẻ, như Nghê Xuân Yến nói, để bước vào
phòng bệnh.

Sau khi ngủ trong phòng hồi sức cấp cứu một ngày, Mục Giác đã tỉnh lại.
Một ngày sau đó, bà được chuyển về phòng bệnh đơn.

Mục Dục Vũ luôn ở cạnh bà. Khi bà mở mắt tìm anh, anh đều xuất hiện
trước mặt bà. Mọi thứ liên quan đến bà đều do anh tự tay làm. Anh đã thực
hiện đúng lời hứa của mình, nở nụ cười đưa bà đi hết chặng đường cuối
cùng.

Ngày thứ ba, tinh thần của Mục Giác dường như đã khá hơn nhiều. Mục
Dục Vũ chủ động bảo Tiểu Siêu đến thăm bà. Tiểu Siêu rất ngoan, mang
theo thạch hoa quả tới. Vì Mục Giác không thể ăn nên cậu ta tự bóc ăn hai
cái, sau đó theo yêu cầu của bà, cậu ta hát vang ca khúc Time to say goodbye
duy nhất mà mình biết.

Khoảnh khắc đó, vẻ mặt Mục Giác rất an yên, mái tóc được chải gọn gàng
sau gáy, gương mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn xung quang vẻ
quyến luyến và bi thương, nhưng dấu vết đó rất nhạt, bà như đang lặng lẽ
nói lời từ biệt tất cả.

Lúc này, Mục Dục Vũ mới chợt hiểu nguyện vọng muốn bà tiếp tục sống
của anh ích kỷ đến nhường nào. Anh chỉ nghĩ rằng mình vẫn chưa báo hiếu
đủ cho bà, chưa chuẩn bị sẵn tâm lý, chưa muốn mất đi người thân duy nhất
trên thế gian này, nhưng mọi suy nghĩ của anh đều xuất phát từ lập trường
của bản thân, anh chưa từng nghĩ cho Mục Giác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.