KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 248

Anh cô độc, thế thì mẹ nuôi cũng cô độc như thế thôi. Một người phụ nữ cả
đời không lấy chồng, bầu bạn cùng âm nhạc, ngoài mặt dù tỏ ra vui vẻ, hòa
nhã, nhưng bà cũng sẽ mệt mỏi. Mệt rồi thì muốn đi, giữa sống và chết
chẳng có gì phải sợ hãi, không sợ mất mát gì, giống như người khách qua
đường, đã đến lúc thì phải lên đường, chỉ thế mà thôi.

Lúc nào anh cũng tưởng cái chết là đáng sợ, tưởng rằng con người không có
ý chí sống là hèn nhát và yếu đuối, nhưng đến hôm nay, Mục Dục Vũ mới ý
thức được mình nông cạn đến nhường nào.

Tiếng hát của cậu thiếu niên trong vắt rõ ràng, như tiếng chim trời. Cậu ta
không biết mình đang hát gì, nhưng trong tiếng hát đó lại mộc mạc, tự nhiên
vô cùng. Khi hát hết bài, cậu ngốc ngồi xuống cạnh Mục Giác, gác đầu lên
vai bà, ủ rũ hỏi: “Dì ơi, dì cũng sắp chết rồi, phải không?”

Mục Giác đưa tay xoa tóc cậu, mỉm cười không nói.

Cậu ngốc bĩu môi, nói: “Dì sẽ biến mất giống bố con, đúng không? Chị con
nói, người chết đi là biến mất, không thấy nữa, con không thích dì biến mất,
Tiểu Siêu không thích.”

Mục Giác lắc đầu, nói bằng giọng yếu ớt: “Sẽ không biến mất. Dì sẽ biến
thành cầu vồng.”

“Cầu vồng?”

“Mưa xong sẽ xuất hiện cầu vồng, rất nhiều màu sắc, Tiểu Siêu rất dễ nhìn
thấy dì.”

“Thật không?”

Mục Giác gắng sức gật đầu, lại xoa xoa tóc cậu.

Mục Dục Vũ cúi xuống nhìn đồng hồ, bước tới vỗ vai cậu ngốc. “Được rồi,
tôi nhận lời chị cậu sẽ đưa cậu về, đứng lên đi, ta đi thôi. Tạm biệt dì đi.”

Thiếu niên ngoan ngoãn đứng lên, lưu luyến nhìn Mục Giác rồi dặn: “Thế dì
nhất định phải biến thành cầu vồng nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.