KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 269

phải lỗi tại tôi, không sai, tôi ích kỷ, tôi còn định nổi điên với kẻ khác, thì
sao nào? Có phải cô nghĩ rằng mình đủ tư cách làm thùng rác cho tôi trút
giận? Hừ? Còn anh nữa, Diệp đại thiếu, hôm nay anh đưa cô ta đến đây, anh
thật sự nghĩ rằng tôi sẽ nể tình mẹ tôi qua đời mà tha hai người à? Anh đúng
là tự làm tự chịu!”

Anh quay sang bảo Tôn Phúc Quân: “Lập tức bảo người đến ném hai kẻ rác
rưởi này ra ngoài cho tôi.”

“Tiên sinh…”

“Mục Dục Vũ, anh dám!”

“Mục Dục Vũ, nếu cậu không sợ ngày mai lên bản tin trang nhất…”

“Còn ngớ ra đó làm gì? Ném gã này ra ngoài cho tôi!” Mục Dục Vũ nổi
điên, quát to.

Tôn Phúc Quân thở dài, liếc nhìn Diệp đại thiếu vẻ thương hại rồi khoát tay
gọi ba, bốn người tới, khiêng Diệp đại thiếu lên thật. Trong tiếng la hét
mắng chửi, họ nâng cao anh ta lên rồi ném ra ngoài. Tôn Phúc Quân đã nói
trước với cấp dưới, bảo bọn họ nhẹ nhàng một chút, nên sau khi rơi xuống
Diệp đại thiếu không bị thương nặng lắm, nhưng cũng khó tránh khỏi bị sây
sát. Cả quá trình này rất đáng sợ, những người xung quanh đều sững sờ, thì
thầm bàn tán.

“Mục Dục Vũ, tao sẽ kiện mày, mày chờ đó, tao sẽ kiện mày…” Diệp đại
thiếu thê thảm bò lên, vì quá mất mặt nên không dám ở lại lâu, kéo Diệp Chỉ
Lan đang mắng chửi ầm ĩ, loạng choạng rời khỏi đó.

“Tiên sinh…” Trợ lý Lâm đứng cạnh thở dài. “Hôm nay ngài làm thế, xin
phép cho tôi được nói thẳng, không thận trọng tý nào.”

“Thế sao?” Mục Dục Vũ cau mày, bực bội đáp: “Thế thì cứ không thận
trọng đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.