KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 273

Chương 33

Khoảnh khắc đó, Mục Dục Vũ cảm thấy như có một dòng chảy ấm áp đang
chuyển động trong cơ thể, vết thương bị xé toạc nơi trái tim được dòng chảy
đó ve vuốt vỗ về, hóa thành những giọt lệ, trào ra từ khóe mắt.

Anh từng nghĩ sẽ có ngày anh như thế, đứng trong một giấc mơ hư cấu, dù
biết rõ đó chỉ là giả, nhưng vẫn ảo tưởng, vẫn vì nó mà rơi nước mắt không
ngừng.

Anh luôn ngỡ mình bình tĩnh và kiên cường, khi tàn nhẫn thì ngay cả bản
thân cũng có thể hy sinh, chỉ cần giành được kết quả xứng đáng. Anh đã
sớm chai lì, không có gì là không thể trả giá, không có gì là không gánh vác
nổi, nhưng đến thời khắc này, nhìn bốn người cười nói vui vẻ kia, anh bỗng
thấy mình yếu đuối. Lòng anh chợt dâng lên một thứ tình cảm ấm áp lạ kỳ,
nó khiến anh bất an. Lý trí ra lệnh cho anh phải tránh xa, nhưng anh bỗng
hiểu ra cho dù lý trí có chính xác đến mấy thì giờ đây anh cũng cần thứ tình
cảm đó.

Họ là giả, Mục Dục Vũ nhủ thầm, mẹ nuôi đã qua đời, anh đã đích thân lo
liệu tang lễ, nơi chôn cất, bia mộ cho bà; Nghê Xuân Yến chỉ là đầu bếp và
bạn cũ, anh vốn sẽ không cưới người phụ nữ này; cậu ngốc chỉ là em trai của
Nghê Xuân Yến, nếu không cần thiết thì anh sẽ không qua lại với một cấu
thiếu niên như vậy.

Còn đứa bé Phi Phi kia, trên thế gian vốn không hề tồn tại.

Nhưng, nếu họ là giả thì sao? Nằm mơ một giấc thì có sao! Giây phút này,
Mục Dục Vũ biết rất rõ anh cần họ ở đây, ở một nơi anh có thể nhìn thấy.

Không biết anh đã đứng bao lâu, anh cứ đứng đó, lặng lẽ tựa cửa, ngắm
không dời mắt, tham lam nhìn từng người ngồi quanh bàn. Anh thấy Tiểu
Siêu khát nước, đòi ưống nước mơ chua; thấy Phi Phi bướng bỉnh bĩu môi
đòi biểu diễn một tiết mục; thấy Nghê Xuân Yến ngượng ngập nghiến răng,
kéo thằng bé lại, hạ giọng trách mắng thằng bé nghịch ngợm thích làm trò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.