KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 318

áo lót hay váy đều đắt tiền hơn chiếc áo khoác này nhiều, nó có thể xem là
món quà rẻ tiền nhất mà Mục Dục Vũ từng tặng phụ nữ.

Nhưng cô lại vì nó mà mắt đỏ hoe.

“Màu sắc thật đẹp.” Nghê Xuân Yến toét miệng cười, cô tỉ mỉ vuốt ve gấu
áo, chỉ sợ mạnh tay sẽ làm hỏng nó, đôi mắt long lanh nước nhưng gương
mặt lại nở nụ cười, cô khẽ nói như xác định lại: “Anh chọn à? Đẹp quá.”

Mục Dục Vũ ho một tiếng vẻ thiếu tự nhiên. “Cái đó à, thư ký mua, tôi chỉ
nói là cần màu gì.”

“Nhưng rực rỡ quá, tôi đã già rồi, không mặc được.” Nghê Xuân Yến cúi
đầu, hít mũi thật mạnh rồi vui vẻ nói: “Cho tôi tiếc quá, tặng cô bé nào đi, họ
có thể mặc, tôi mặc mà làm việc cũng không dám mạnh tay...”

Mục Dục Vũ cảm thấy bị cô chọc tức đến khó chịu, không thể nói nổi.
Chuyện bao năm cứ hiện lên trước mắt từng màn một, thiếu nữ mười sáu
tuổi to gan không biết sợ là gì, và người phụ nữ ba mươi tuổi cẩn thận vạch
rõ giới hạn. Cuối cùng anh đã hiểu, thiếu nữ kia không còn tồn tại nữa,
không còn ai đuổi theo anh, gọi to “Mục Dục Vũ, em thích anh” nữa, vì cô
đã trưởng thành, cô đã thay đổi, cuộc sống đã cho cô biết rõ mình là ai.
Nhưng sự biết thân biết phận đó khiến anh xót xa, đến độ như có một sợi
dây thít chặt trái tim anh, hễ nhúc nhích một chút là đau. Anh nghĩ, Nghê
Xuân Yến không nên thế này, chẳng phải cô xưa nay luôn hoang dã, lại
không có đầu óc hay sao? Sao cô lại thành ra thế này?

Không có nhiều người đối xử tốt với cô, sự thất vọng tích lũy lâu dần đã
ngấm vào xương tủy, biến thành phản xạ vô điều kiện, khiến cô thà lùi lại
một bước để giữ được thể diện.

Mục Dục Vũ hít một hơi thật sau, anh bước tới, lặng lẽ lấy cái túi trong tay
Nghê Xuân Yến, rồi đích thân cầm chiếc áo khoác, mở tung ra, ướm lên
người Nghê Xuân Yến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.