KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 319

Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn anh, sau đó hốt hoảng: “Tôi… tôi thực sự
không thể…”

“Mặc đi.” Giọng Mục Dục Vũ khe khẽ như thở dài. “Mặc vào cho tôi xem,
đây là lần đầu tôi tặng phụ nữ cái này, không hợp thì lần sau còn có thể đổi.”

Nghê Xuân Yến ngơ ngác nhìn anh. Mục Dục Vũ cúi xuống, chậm rãi cởi áo
khoác len bên ngoài của cô ra, sau đó khoác áo mới lên người cô. Nghê
Xuân Yến như bị thôi miên, ngoan ngoãn giơ tay ra, mặc áo vào. Mục Dục
Vũ đích thân cài hai nút áo cho cô, anh chưa từng làm thế cho ai, dù là Mục
Giác lúc nằm viện cũng có người chăm bệnh giúp bà làm việc này. Vì vậy
khi cài nút áo cho Nghê Xuân Yến, anh hơi lóng ngóng, tay bất giác run rẩy,
nhưng xưa nay anh vốn thông minh, năng lực tự kiểm soát rất mạnh, nên chỉ
một lát đã cài xong. Sau đó, anh đưa tay lên chỉnh lại cổ áo cho Nghê Xuân
Yến, rồi nhìn cô, nói với vẻ dịu dàng hiếm có: “Tôi cảm thấy cũng ổn, em
thấy thế nào?”

Nước mắt Nghê Xuân Yến bỗng rơi xuống. Cô hoảng loạn đưa tay ra lau,
nhưng càng lau nước mắt càng chảy ra.

“Tôi… tôi không cố ý…” Cô nghẹn ngào. “Tôi… tôi nhớ đến mẹ tôi, lúc bà
đi cũng cho tôi một chiếc áo mới thế này, tôi… sau đó tôi không thấy nó
nữa, xin lỗi, tôi không kìm được, hu hu hu… xin lỗi…”

Mục Dục Vũ không nói gì, dang tay ôm cô vào lòng. Đầu óc anh trống rỗng,
khoảnh khắc này anh chỉ biết rằng mình muốn ôm cô gái này vào lòng,
muốn dang rộng vòng tay bảo vệ cô, không vì lý do gì, không tính toán được
mất. Cô giống như một cuộn bông gòn mềm mại, ôm cô vào lòng trái tim
như mềm ra, khoảng trống vô hình trong anh cũng được lấp đầy, khiến anh
cảm thấy rất bình yên và vững chãi.

Nghê Xuân Yến, anh thầm gọi tên cô, em đúng là đồ ngốc, chỉ vì một chiếc
áo mới mà em đã khóc đến thế này, bao năm nay rốt cuộc em đã sống ra
sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.