KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 32

chiếc cửa kính to cạnh cây đàn phủ lên góc phòng đó một khoảng sáng vàng
cam lạ mắt.

Trời đã cuối hạ đầu thu, mỗi tối đều có gió mát. Gió luồn qua những cành
cây rậm rạp trong vườn, mang theo hương vị thanh mát và ẩm ướt của lá
cây. Trong đêm đó, Mục Dục Vũ đã làm một việc mà từ rất lâu rồi anh vẫn
muốn làm. Anh cởi áo ngoài ra rồi bảo trợ lý Lâm gửi clip xử lý gã thanh
niên kia đến phòng của Diệp Chỉ Lan.

Đến khi tắm rửa và mặc quần áo xong xuôi, Mục Dục Vũ không mấy bất
ngờ khi nghe thấy tiếng la hét và khóc lóc thảm thiết của Diệp Chỉ Lan, như
thể người bị đánh trong clip chính là cô ta vậy. Rồi sau nữa, trên lầu vẳng
xuống tiếng “rầm rầm”, đó cũng là chuyện mà Mục Dục Vũ đã đoán trước.
Anh biết rõ mình đã cưới một người phụ nữ thế nào, vẻ ngoài kiêu ngạo và
tự phụ của Diệp Chỉ Lan không che giấu nổi sự bất lực trong lòng cô ta, hệ
thần kinh mỏng manh yếu ớt của Diệp Chỉ Lan như một trận địa lôi phức
tạp, chỉ cần một trái bom phát nổ thì cả một vùng sẽ nổ theo.

Không ném đồ đạc, không gào thét như thể bản thân là người bi thảm nhất
thế giới, thì làm sao cô ta giải tỏa được nỗi lo lắng thật sự trong lòng?

Mục Dục Vũ mặc áo choàng tắm, không thay đổi sắc mặt, rót một ly whisky,
lặng lẽ giơ ly lên với chiếc bóng của mình trong cửa kính, sau đó hớp một
ngụm nhỏ.

Kết hôn với người phụ nữ này đã năm năm, chịu đựng những mơ mộng ngu
ngốc và vô phương cứu chữa của cô ta đã năm năm, đến hôm nay mới đả
kích được cô ta một đòn thật đau, Mục Dục Vũ nghĩ lại cũng thấy khâm
phục sự nhẫn nại của mình.

Diệp Chỉ Lan giống như một cô bé diễn vai công chúa đến nghiện nặng,
không bao giờ chịu tẩy trang, hạ màn. Bao năm nay, cô ta không chỉ chìm
đắm vào vương quốc mộng ảo tự mình thêu dệt nên, mà còn ép những người
xung quanh cũng phải tuân theo quy tắc vương quốc nực cười của cô ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.