KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 33

Đối phó với cô công chúa được nuông chiều đó, chẳng có gì khiến người ta
khoái trá hơn là tung chân đá một cước làm thành trì bằng pha lê của cô ta
vỡ nát.

Chỉ là khi phá xong thì chẳng còn gì vui vẻ nữa, chơi đùa với một đối thủ có
trí tuệ thấp hơn anh quá nhiều thì càng không có cảm giác thành tựu gì.

Mục Dục Vũ cảm thấy một nỗi mệt mỏi, trống rỗng ùa về.

Ngoài cửa tiếp tục vẳng đến tiếng giằng co, tiếng la khóc, và cả tiếng
khuyên nhủ của đám người giúp việc. Giọng Diệp Chỉ Lan vô cùng nổi bật
trong đó, cô ta hét toáng lên: “Mục Dục Vũ, anh là đồ khốn kiếp, tại sao anh
phải hãm hại anh ấy? Hả? Là tôi phản bội anh, là tôi có lỗi với anh, không
liên quan đến anh ấy, tại sao lại làm hại anh ấy, hả? Anh ra đây, trả lời tôi đi,
tại sao?”

Tại sao à? Mục Dục Vũ lạnh nhạt nghĩ, có gì mà tại sao? Trên thực tế, ngay
cả việc anh chọn đêm nay để làm chuyện này cũng chẳng qua là nổi hứng
nhất thời. Vì đêm nay anh hiếm khi rảnh rỗi, không phải đi tiếp khách, mà
người mẹ nuôi là người duy nhất anh bận tâm đên đang nằm bệnh viện thì
bệnh tình cũng đã ổn định, không cần phải ở cạnh chăm nom. Đương nhiên,
việc Diệp Chỉ Lan gần đây nuôi nhân tình đến mức lộ liễu cũng là nguyên
nhân, tuy rằng Mục Dục Vũ cũng có ý thả lỏng, nhưng rốt cuộc chuyện đó
vẫn làm mất thế diện đàn ông.

Nhưng những điều đó có lẽ cũng chẳng phải là lý do, lý do thật sự là: anh đã
mệt mỏi rồi.

“Anh ra đây, Mục Dục Vũ, có giỏi thì anh xử tôi đây này, anh ra đây! Anh ra
rồi chúng ta nói rõ, kết hôn lâu rồi, anh tự hỏi lòng mình xem anh có chút gì
quan tâm đến tôi không? Anh có yêu tôi chút nào không? Bây giờ tôi nói
anh biết, tôi không yêu anh, rồi sao, tôi nói anh biết, anh ấy giỏi hơn anh
nhiều, tôi yêu anh ấy đấy, thế thì sao...”

Đúng là cái gì cũng dám gào lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.