KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 324

Nghê Xuân Yến đang mỉa mai anh? Mục Dục Vũ biết là không phải vậy, vì
vẻ mặt cô rất tự nhiên, cô thực sự cho rằng anh làm nhiều thế cho cô vì tốt
bụng, vì thấy cô đáng thương. Cô biết anh dùng từ “đáng thương” là rất
châm biếm, nhưng trước lời nói thô bạo và hung dữ của anh, Nghê Xuân
Yến vẫn tha thứ một lần nữa.

Hoặc không phải tha thứ, chính xác hơn là cô lại chọn cách bất lực chấp
nhận.

Chấp nhận thái độ đó của anh, không nghĩ ngợi nhiều, không rung động gì,
không suy đoán và thương cảm một cách không cần thiết.

Đây rõ ràng là kinh nghiệm sống của Nghê Xuân Yến, cuộc sống quá nhiều
khó khăn khiến cô bất đắc dĩ phải bình thường hóa mọi chuyện, kháng cự thì
quá phí sức, thay đổi lại quá xa vời, cô bắt buộc phải lùi một bước, chỉ cần
chấp nhận là được.

“Chiếc áo này thật đẹp, Tết năm nay hai chị em tôi đều có áo mới, Tiểu Siêu
nhất định sẽ vui lắm.” Nghê Xuân yến mỉm cười, chắc là nhớ đến cậu em
ngốc nghếch nên nụ cười của cô dịu dàng hơn nhiều. “Quán của nhà chúng
tôi đã dọn dẹp sắp xếp gần xong rồi, trợ lý Lâm nói sẽ thuê thêm mấy người
nữa, tôi nghĩ sau này quán đã mở rồi thì tôi sẽ đến đây nửa ngày, về nửa
ngày được không?”

Mục Dục Vũ không nói gì.

“Tôi không lười biếng, tôi sẽ làm xong việc trong nửa ngày được không?”
Nghê Xuân Yến nói: “Quán mới mở, không thể thiếu tôi được.”

“Biết rồi.” Mục Dục Vũ gật đầu.

“Thế tôi đi đây, cũng đến giờ rồi.” Dứt lời, Nghê Xuân Yến mặc lại áo
khoác len của mình, xách túi đồ, cười với Mục Dục Vũ rồi cúi đầu, rời đi.

Mục Dục Vũ không nói gì, anh từng nhìn theo bóng cô rời đi rất nhiều lần.
Anh không biết bắt đầu từ khi nào việc đứng bất động và nhìn theo bóng cô
đã trở thành một chuyện thường xuyên với anh. Lúc này, tâm trạng anh rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.