KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 330

cảm xúc bị biểu lộ ra ngoài. Trước mặt người phụ nữ ngốc nghếch này, anh
muốn cười, thế là anh cười.

Ban nãy cô mắng tên lưu manh kia thế nào ấy nhỉ? Dám đánh ông chủ của
bà đây, bà không tha cho mày!

Anh bỗng nhớ lại cảnh gặp lại Nghê Xuân Yến, cô đứng trước bốn, năm tên
lưu manh đập phá cửa tiệm, ôm bình ga lao đến, hét lên thất thanh, ai dám
đánh em trai tao, tao sẽ cho kẻ đó chết!

Cô gái này rất hung dữ, như một con sư tử cái bảo vệ lãnh thổ, cô vẽ một cái
vòng xung quanh người cô quan tâm, chọc đến cô thì còn có thể, nhưng chọc
đến người trong vòng bảo vệ của cô thì không được.

Hẳn nhiên, cô cũng vẽ Mục Dục Vũ vào trong vòng tròn đó, cho dù là với
danh nghĩa “ông chủ”.

Nhưng như thế thì sao? Bao năm nay không ai bảo vệ Mục tiên sinh một
cách trực tiếp như thế, anh quá quen với cảnh sống độc lập, tự lực cánh sinh,
anh là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, anh chưa từng tỏ ra đáng
thương. Nhưng hôm nay, anh lại thấy hóa ra mình cũng giống Nghê Xuân
Yến, cả hai đều chỉ có một mình, đều phải gồng gánh tất cả, không có ai
chia sẻ, không có ai bàn bạc.

Nhưng người phụ nữ này vẫn rút ra chút sức lực có hạn để bảo vệ anh, cô
đúng là ngốc nghếch hết thuốc chữa.

Cười xong, Mục Dục Vũ bỗng thấy trong lòng ấm áp. Anh tiến đến, dang
cánh tay ôm lấy cô. Anh không ôm lâu, chỉ ôm một cái mang tính tượng
trưng, khi cô chưa kịp phản ứng đã buông ra, sau đó vỗ vỗ vai cô, nói: “Lần
sau tôi đánh nhau, em đứng bên cạnh là được, đừng ngốc nghếch chưa gì đã
nhảy ra.”

“Nhưng ban nãy thằng khốn kia sắp đánh anh…” Nghê Xuân Yến hơi ngơ
ngẩn, vô thức trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.