KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 331

“Thế cũng còn tốt hơn là em nhảy ra quậy phá.” Mục Dục Vũ nói khẽ, xoa
đầu cô, những sợi tóc rối được anh vén ra sau tai. “Hay là em nghĩ tôi không
thắng nổi thằng khốn đó?”

“Không phải anh không hợp đánh nhau sao? Anh vừa lịch thiệp lại có văn
hóa…” Nghê Xuân Yến đỏ mặt, ngại ngùng nhìn sang nơi khác.

“Em bỏ chữ “sao” đi.” Mục Dục Vũ nói. “Em tưởng tôi là ai chứ, tôi từ nhỏ
đã làm chuyện này nhiều lần rồi, sau này ra nước ngoài tôi còn cố gắng học
làm sao để đánh nhau nữa kìa.”

“Thật sao?” Nghê Xuân Yến sửng sốt.

“Còn gì nữa…” Mục Dục Vũ không khách sáo. “Nên lần sau chuyện đàn
ông con trai em bớt can thiệp đi, có hiểu không?”

Nghê Xuân Yến bĩu môi, gật gù vẻ không tình nguyện lắm.

“Về đi.” Mục Dục Vũ dịu dàng nhìn cô, nói như đang cười. “Em trai em
chắc đang sốt ruột lắm đấy.”

“Vâng.” Nghê Xuân Yến đáp lời, quay lưng định đi thì sực nhớ ra gì đó, liền
quay lại, nói một cách ngại ngùng: “Mục Dục Vũ, anh… tôi… tôi muốn hỏi
anh một việc.”

“Hử?”

“Là… lúc nãy… tôi…” Cô cúi đầu, vẻ khó xử. “Tôi vẫn chưa hiểu rõ, cái
đó... cũng là phép lịch sự của nước ngoài?”

Mục Dục Vũ hiếm khi thấy muốn trêu chọc ai, anh tỏ ra nghiêm túc. “Cái
nào?”

“Thì… thì hồi nãy anh vừa ấy…” Nghê Xuân Yến liếm môi, khó xử. “Tôi
chỉ muốn nói, tôi là người bình thường, tôi rất quê mùa, chúng ta lần sau có
thể đừng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.