KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 341

Chương 43

Khi tỉnh dậy, tiếng cười nói vui vẻ trong giấc mơ như mảnh vụn cửa kính
vương vãi khắp nơi, cầm từng mảnh lên đều nghe thấy nhìn thấy, nhưng
muốn chắp nối lại thì không được, đường viền sắc cạnh của nó như một con
dao bén, cho dù có là Mục tiên sinh da thịt cứng rắn, ý chí kiên định thì cũng
sẽ bị cứa đến nhỏ máu, thương tích đầy mình.

Không gian trong giấc mơ và cả bố cục hỗn loạn đó lại rõ ràng và chân thực
lạ thường, đến nỗi anh như sống ở đó đã mấy chục năm, đã có một người vợ
tên Nghê Xuân Yến, cả hai đã sinh một đứa con trai tên Mục Phi Nhiên.
Thằng bé rất nghịch ngợm, được các thành viên nữ trong nhà chiều chuộng
quá mức, thi thoảng sẽ kiêu ngạo, nhưng bản tính nó lương thiện, sùng bái
cha mình, từ bé đã được giáo dục là phải có trách nhiệm.

Trong gia đình họ còn có cả bà nội tên Mục Giác, một người cậu với trí tuệ
mãi mãi trì trệ. Gia đình họ rất náo nhiệt, có hai đứa trẻ, trong nhà luôn xảy
ra chuyện, suốt ngày huyên náo không ngớt nhưng rất rộn ràng, vui vẻ.

Không giống ngôi nhà họ Mục, xa hoa lộng lẫy, người giúp việc đông đúc,
một đám người chỉ chăm sóc một mình anh, nhưng lúc nào cũng thấy lạnh
lẽo, trống vắng vô cùng.

Mục Dục Vũ sống hơn ba mươi năm trời mới nhận ra có một cuộc sống như
thế này: Ngôi nhà không lớn, tài khoản tiết kiệm ắt hẳn cũng không nhiều,
áp lực cuộc sống không giảm mà còn tăng, sự nghiệp cũng không mấy xuất
sắc, khi lớn tuổi hơn một chút thì sự bệ rạc của đàn ông trung niên sẽ xuất
hiện, những dã tâm, khát vọng, mưu toan đều phải nhường bước trước hiện
thực cuộc sống. Một người đàn ông phải nuôi cả gia đình, ắt hẳn khó khăn
về kinh tế bao giờ cũng xuất hiện, những người sống như thế trong mắt anh
gần như có thể dùng từ "ngu ngốc" để hình dung.

Làm sao bì được bằng một phần vạn của anh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.