KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 358

Nghê Xuân Yến đỏ mặt, ậm ừ: “Đó…đó là chuyện đã lâu lắm rồi, lúc đó tôi
còn nhỏ mà…”

"Thế thì lần này không còn nhỏ nữa." Mục Dục Vũ vỗ vỗ vai cô, ôm chặt
hơn, có phần cảm thán nhưng cũng có chút mơ hồ "Lần này chúng ta đều
không còn nhỏ nữa."

"Anh... anh có ý gì..."

Mục Dục Vũ cười mà không trả lời, anh không thích nói rõ quá, nói rõ
chuyện này sẽ mất thú vị, mất đi sự lãng mạn. Anh muốn ôm Nghê Xuân
Yến thế này, ép cô vào lòng, không cho cô động đậy, để cô dựa vào vai anh,
cảm giác được người khác dựa dẫm là cái anh cần. Sự dựa dẫm của những
người phụ nữ mà anh từng có quan hệ không phải là sự dựa dẫm thật sự, vẻ
ngoan hiền và dựa dẫm của họ chỉ là hình thức bên ngoài, hoặc ít hoặc nhiều
họ đều có ham muốn gì đó, chỉ cần rời xa anh trong tích tắc lại trở nên sinh
động và hoạt bát hơn nhiều. Tình cảm của họ cũng thế, ngọt ngào rung động,
nhưng đều chỉ là váng dầu óng ánh trên mặt nước, rửa sạch đi thì không còn
lại gì.

Chỉ có Nghê Xuân Yến là khác, nếu cô thật lòng dựa vào vòng tay anh thì
đó chính là sự tương liên, vinh nhục cùng hưởng. Cô không tính toán nhiều
cho mình, cô cũng không biết khi nam nữ yêu nhau thì điều cần làm nhất
chính là phải tính đường lui cho bản thân, cô không có sự thông minh của
những cô nàng có mẹ dạy dỗ, không được bạn bè chia sẻ, nhưng dù không
hiểu rõ cô vẫn dốc trọn tâm sức đi làm.

Mục Dục Vũ thở dài, hỏi Nghê Xuân Yến: “Quán ăn ổn chứ?”

“Cũng…cũng được.”

“Những người mới đến em có quản lý được không?”

“Tôi chưa từng quản lý ai.” Nghê Xuân Yến tỏ vẻ khó xử. “Tự dưng cho tôi
quản lý mấy người làm thuê, trả lương bao nhiêu tôi còn không rõ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.