KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 361

Lâm: “Cậu đưa Nghê Xuân Yến sang bên kia đi dạo, đợi chúng tôi một lát,
tôi và Đại Quân có chuyện cần nói.”

Nghê Xuân Yến căng thẳng nói: “Mục Dục Vũ, anh phải nghe anh Đại Quân
nói cho rõ nhé, đừng nghĩ oan uổng cho người tốt…”

Mục Dục Vũ cau mày, trợ lý Lâm thấy thế lập tức nói: “Cô Nghê, chúng ta
đi thôi."

Nghê Xuân Yến vẫn không yên tâm lắm, nhìn Tôn Phúc Quân. Anh ta cười
hì hì, nói: "Anh không sao, đi đi đi đi.”

Lúc đó, cô mới chịu đi. Mục Dục Vũ nhìn theo bóng cô, cười lạnh với Tôn
Phúc Quân. "Nhân duyên của anh tốt quá."

"Ha ha, cũng tạm." Tôn phúc Quân cười giả lả nói: "Tôi từng cứu em trai cô
ấy, cô ấy là người không bao giờ qụên ơn nghĩa."

Lúc này, cơ mặt của Mục Dục Vũ mới dãn ra, anh nói: "Nói đi, chuyện gì?"

Tôn Phúc Quân trầm ngâm. "Người trong nhà ngài không trong sạch."

"Điều này tôi biết từ lâu rồi, tha cho họ là vì tôi giữ lại để sử dụng."

“Ý tôi là, người trong nhà ngài đã bị tha hóa, có những người vốn tưởng là
trong sạch thì bây giờ cũng không còn trong sạch nữa.” Tôn Phúc Quân nhìn
anh, thận trọng nói: "Bây giờ sức khỏe của ngài có ổn không?"

Sắc mặt Mục Dục Vũ biến đổi, nghiêm mặt hỏi: "Anh nói có người động tay
động chân vào thức ăn của tôi?"

Tôn Phúc Quân gật đầu. "Theo những gì tôi điều tra thì chắc đã một thời
gian rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.