KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 365

Mục Dục Vũ lại cười, vỗ vỗ lưng cô, khẽ nói: “Không sao, anh không chê
bai.”

Chiếc xe đưa Nghê Xuân Yến quay về nhà trước, Mục Dục Vũ kéo tay cô
trước khi cô xuống. “Em dọn dẹp đi, hai hôm nữa bên anh dọn dẹp sạch đẹp
rồi em sẽ đến ở chỗ anh.”

Nghê Xuân Yến khóc đến mắt đỏ hoe, nghe câu này thì sửng sốt, lắp bắp,
định lắc đầu nhưng Mục Dục Vũ đã nói chắc như đinh đóng cột: "Sau này
em cứ nghe theo anh, ở chung với anh, em trai em cũng đến đó.”

Anh nói xong cười với cô, quay sang giúp cô mở cửa xe, sau đó nhìn theo cô
đi xuống. Nghê Xuân Yến đờ đẫn, vẻ hoang mang thất thần như đang nằm
mơ. Mục Dục Vũ rất vui, anh cũng theo cô xuống xe, trên phố lớn, dưới ánh
mắt bao người, anh ôm người phụ nữ ấy, lại cúi xuống áp môi vào trán cô,
sau đó kéo lại cổ áo cho cô. “Ở với anh không cần mang theo nhiều quần áo,
anh sẽ thay mới hết cho em, sẽ chọn màu em thích, nhé?”

Nghê Xuân Yến đỏ bừng mặt, nhưng mắt cô sáng như sao, nhìn anh không
chớp, cô liếm môi, khó nhọc hỏi: "Chúng ta... hai chúng ta đang tính là sống
chung với nhau?"

"Ừ."

“Anh…anh sẽ ly hôn với vợ anh?”

Mục Dục Vũ lại gật đầu.

“Em…em sau này…sau này…” Nghê Xuân Yến ấp a ấp úng không nói nổi.

"Sau này em phải làm gì thì anh sẽ nói.” Mục Dục Vũ vui vẻ. “Đừng sợ, tất
cả đã có anh.”

Anh nói xong lại xoa đầu Nghê Xuân Yến, rồi mới lên xe, bảo tài xế lái đi.
Đến khi chiếc xe đi xa rồi, anh quay đầu lại vẫn thấy Nghê Xuân Yến đứng
đó.

Cô nàng ngốc nghếch này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.