KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 371

rồi, chưa từng để xảy ra sai sót. Mục Dục Vũ thậm chí còn tin cậy thím Dư
như người thân trong nhà, anh để bà ta quản lý đủ loại người làm trong nhà,
vì tin tưởng bà ta có thể nhận ra người nào đáng để tiếp xúc, người nào
không nên tiếp xúc. Mà quả thực bao năm nay, bà ta cũng sắp xếp mọi việc
trong nhà đâu ra đó, vì vậy Mục Dục Vũ càng không lo lắng gì.

Anh giao việc kiểm soát Diệp Chỉ Lan cho thím Dư, tìm bác sĩ cho cô ta,
cho cô ta uống thuốc, tìm cho cô ta người giúp việc kiêm chăm bệnh, công
việc của những người đó đều do thím Dư quản lý. Anh tưởng mình đã giữ
chặt cô ta trong lòng bàn tay, anh không mấy coi trọng Diệp Chỉ Lan, anh cứ
tưởng một người phụ nữ đã đến độ tuổi này mà không chịu cởi bỏ lốt công
chúa màu hồng thì ắt hẳn trí tuệ không cao, không xứng làm đối thủ của anh,
vì thế anh đã dồn hết mọi tinh lực và trí lực của mình để ứng phó với các đối
thủ kinh doanh bên ngoài.

Nhưng chính người vợ mà anh chán ghét nhưng bất đắc dĩ chịu đựng, bà
công chúa già mà anh tưởng luôn ở trong bức tường thành bằng kính ấy,
người phụ nữ vô dụng mà anh gần như có thể một tay bóp chết cô ta, lại suýt
hại chết anh.

“Lão Mục, trong chuyện này, lỗi là do anh.” Diêu Căn Giang như do dự đã
lâu, sau một hồi im lặng mới phán đoán. “Anh không nên phạm sai lầm hạ
đẳng như thế.”

Mục Dục Vũ nhắm mắt, mệt mỏi nói: “Anh ở lại là để nói với tôi điều này?”

“Tôi ở lại, là vì muốn ở bên người bạn thân lão Mục.” Diêu Căn Giang nói.
“Không phải với Mục tiên sinh.”

Mục Dục Vũ cười tự giễu, hỏi: “Đó là tôi cả mà.”

Diêu Căn Giang hỏi ngược lại: “Đó là anh cả à?”

Mục Dục Vũ thở dài, đứng lên lấy ra hai chiếc ly và một chai rượu trong tủ,
mở ra rót vào ly, đưa một ly cho Diêu Căn Giang, khẽ nói: “Nào, lão Diêu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.