KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 372

Diêu Căn Giang nhận lấy, chạm ly với anh, hai người cúi xuống hớp một
ngụm.

"Người vợ của tôi, cũng chính là Diệp Chỉ Lan, hôm nay tôi vẫn còn nhớ
dáng vẻ ban đầu khi tôi cưới cô ta." Mục Dục Vũ ngẩng lên nhìn ra ngoài
cửa sổ, như ngẫm nghĩ cân nhắc từng câu từng từ rồi cười. "Anh biết tại sao
tôi cưới cô ta không?"

Diêu Căn Giang hơi nghiêng đầu, nói với vẻ thiếu hứng thú: "Chẳng phải cô
ta là loại phụ nữ đó sao? Lúc trẻ là một tiểu thư nhà giàu, sau này là một phu
nhân sang trọng, không gả cho anh thì cũng sẽ gả cho những người tương tự,
có gì mà tại sao."

"Nói cũng đúng." Mục Dục Vũ nói. "Nhưng cô ta nghĩ cô ta xứng được gả
cho người tốt hơn, cô ta coi thường tôi."

“Anh cũng đâu có coi trọng cô ta." Diêu Căn Giang nói.

“Cho nên hôn nhân của chúng tôi mới giống như một trò cười.” Mục Dục
Vũ cười mỉa mai. "Nhưng cũng khá thú vị, lúc mới cưới, cứ hai, ba ngày là
cô ta lại đòi ly hôn, sau đó tôi kinh doanh phất lên, cô ta lại ngoại tình, đến
giờ tôi sắp ly hôn thì cô ta lại tìm trăm phương ngàn kế không chịu. Thật là,
những người ta gặp đúng là kỳ diệu." 

“Dù sao cô ta cũng xuất thân từ hạng thương gia, tính toán rất giỏi, anh đã
quá xem nhẹ khả năng của cô ta.” Diêu Căn Giang nói không khách sao.

“Đó cũng là lời mà lão Diêu sẽ nói với lão Mục?” Mục Dục Vũ cười.

“Thế bây giờ anh là lão Mục hay là Mục tiên sinh?” Diêu Căn Giang nhìn
anh, nhổm dậy chạm ly với anh, nói: “Được rồi, uống rượu đi.”

Mục Dục Vũ lặng lẽ uống, sau đó khàn giọng nói: "Thực ra, ban đầu mẹ tôi
đã phản đối chuyện kết hôn của tôi."

"Ồ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.