KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 373

"Bà nói tôi và Diệp Chỉ Lan sẽ không hạnh phúc." Mục Dục Vũ nói. "Nhưng
khi đó tôi còn trẻ, một lòng muốn mở rộng công ty, suy nghĩ đó cứ như lửa
đốt trong tim mỗi ngày, khiến cả tâm tự tôi đều nghĩ cách làm sao kiếm ra
tiền, làm sao phải trở nên xuất chúng, những điều này anh rõ nhất, anh nói
mẹ tôi có ngốc không, vào đúng lúc quan trọng ấy lại nói như vậy với tôi, tôi
làm sao để tâm đến."

Diêu Căn Giang đáp lại: "Mẹ anh đúng đấy."

"Anh cũng cho là vậy?" Mục Dục Vũ nhìn anh ta.

Diêu Căn Giang gật gù. "Chuyện tìm một người để kết hôn không phải như
anh nghĩ."

"Sao anh chưa từng nói?"

Diêu Căn Giang hỏi vẻ kỳ quặc: "Mẹ anh còn không nói được anh, tôi nói có
tác dụng không?"

Mục Dục Vũ nghẹn lời, anh ngửa cổ lên uống hết rượu, lâu sau mới đặt ly
xuống, khẽ nói: "Diệp Chỉ Lan thì đã đành, nhưng tôi không hiểu nổi thím
Dư. Diệp Chỉ Lan thì có bao nhiêu tiền? Thím Dư không phải là người chưa
từng trải, chút ơn huệ của Diệp Chỉ Lan không thể làm bà ta xúc động.
Nhưng sao bà ta lại..."

Diêu Căn Giang lắc đầu. “Lão Mục, anh chưa già mà sao lại đãng trí vậy?
Anh nhớ lại xem anh đã gặp thím Dư thế nào?”

Mục Dục Vũ cau mày. "Cái đó tôi không quên, con gái bà ta lâm bệnh nặng,
tôi giúp bà ta một số tiền, vì tôi coi trọng khả năng làm quản gia của bà ta,
nhưng con gái bà ta về sau đã chết rồi…”

“Nếu con gái của bà ta chưa chết thì cũng cùng độ tuổi với Diệp Chỉ Lan."
Diêu Căn Giang phủi phủi lớp bụi vô hình trên vai áo, hờ hững nói: "Hơn
nữa họ đều là phụ nữ.”

“Anh có ý gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.