KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 381

cả đời này anh chưa từng thấy yên bình, chưa từng chìm trong khát vọng
nhục thể, nhưng khoảnh khắc này đây, anh bỗng hiểu ra con người tại sao lại
phát minh ra nụ hôn, vì có lúc chỉ cần môi và môi gần gũi thì đã mang rất
nhiều ý nghĩa.

Quá khứ của quá khứ, tương lai của tương lai, dường như đều ngưng đọng
tại khoảnh khắc này, anh không phải Mục tiên sinh, cô cũng không phải
Nghê Xuân Yến, họ chỉ là một đôi trẻ sắp sửa kết hôn. Họ không tính toán gì
nhiều về tương lai, họ cũng không biết sau này sẽ có bao nhiêu biến cố và
khó khăn, nhưng họ tin rằng hai người ở bên nhau sẽ tốt hơn là chỉ có một
mình, hai người ở bên nhau thì sẽ có những ngày tháng tốt đẹp hơn đang chờ
đón.

Mục Dục Vũ hôn Nghê Xuân Yến đến mức cô mềm nhũn rồi mới chịu lưu
luyến rời khỏi môi cô. Lúc này Nghê Xuân Yến thật đẹp, đôi mắt hơi nheo
lại, môi đỏ thắm, nét đẹp này do anh ban tặng, ngoài anh ra, không một
người đàn ông nào có thể khiến cô nở bừng như hoa, tuyệt mỹ hơn bất cứ
thứ nào khác trên đời như vậy.

"Muốn gả cho anh đến thế à?" Anh bỗng hỏi.

Nghê Xuân Yến đỏ mặt, nhưng đôi mắt cô sáng rỡ nhìn anh, dũng cảm gật
đầu.

"Không sợ anh..." Anh nghĩ ngợi như đang cân nhắc. "Không sợ anh sẽ có
ngày phụ em?"

"Nếu là thế em sẽ giết anh!" Cô trừng mắt, khí thế hừng hực, nhưng nói
xong lại chuyển sang vẻ đáng thương, dè dặt hỏi: "Ông xã, chắc anh không
thế đâu. Anh không phải loại người đó.”

Mục Dục Vũ cười, anh không nói gì mà lại hôn cô lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.