KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 399

Chương 51

Ra khỏi chung cư của Diệp Chỉ Lan, một cơn gió lạnh thốc tới, Mục Dục Vũ
mới vô thức phát hiện mùa đông đã đến, áo khoác nỉ mỏng màu xám trên
người anh không chống chọi nổi với hơi lạnh.

Màn đêm đã buông, một hàng cây trụi lá đứng bên đường, khi đi ngang,
chân giẫm lên đám lá khô kêu xào xạc. Dưới ánh đèn vàng vọt, tất cả như
được phủ lên một lớp kính bị đóng băng, mờ nhòa không rõ, che giấu ẩn
tình, những câu chuyện đời bí mật đều hóa thành sương khói, tan vào không
khí. Cả thành phố xám xịt, nặng nề và run rẩy, ánh đèn đường kéo dài bóng
người, dài đến độ thê lương, lạnh lẽo.

Mục Dục Vũ đứng trước xe, mãi không lên tiếng. Anh mím chặt môi, hàng
lông mày nhíu chặt. Anh cảm thấy thời tiết quá lạnh, lạnh đến nỗi gió thổi
qua mặt thấy đau nhức như dao cứa ngang, đến mức trong tim anh cũng
đang toát ra hơi lạnh, ngay cả chớp mắt cũng phải mất nhiều sức lực hơn
bình thường.

Diêu Căn Giang đứng cùng anh rất lâu, cuối cùng ho khẽ một tiếng, ướm
hỏi: “Lão Mục, không thể đứng đây mãi được, hay là nên về vậy?”

Mục Dục Vũ không nói gì.

“Sự việc đã giải quyết rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.” Diêu Căn Giang chần chừ.
“Chuyện ở đây coi như đã xong, sau này chúng ta còn rất nhiều trận chiến
khác…”

Mục Dục Vũ lắc đầu, như đang lẩm bẩm một mình: “Không, còn một việc
nữa.”

“Việc gì?”

Mục Dục Vũ ngẩng lên, không trả lời. Trong khoảnh khắc này anh đã hạ
một quyết tâm khó khăn, cả đời này chưa có quyết định nào khiến anh thấy
do dự và e ngại như lúc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.