Mục Dục Vũ cất vào rồi đứng lên nói với Diêu Căn Giang: “Đi thôi.”
Họ đi ra cửa, Diệp Chỉ Lan ở phía sau run run gọi anh: “Mục Dục Vũ.”
Mục Dục Vũ quay lại, cô ta cười thê lương, nói: “Cho dù anh tin hay không,
tôi thật sự không muốn hại chết anh.”
Mục Dục Vũ nhắm mắt rồi lại mở ra, không nói gì, quay lưng ra khỏi căn
nhà đó.