KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 396

chẳng giữ được gì cả, nhưng làm sao đây? Nếu chưa từng thử thì anh cứ
sống như thế cũng chẳng sao, đúng không, nhưng bây giờ anh đã nếm thử vị
ngọt rồi, không tiếp tục uống thuốc thì làm sao đây? Ha ha ha ha, Mục Dục
Vũ, tôi đợi anh tự đi uống thuốc, đợi anh làm cho chính mình phát điên…”

Cô ta chưa nói xong, Mục Dục Vũ đã giận dữ gầm lên một tiếng, rồi lao tới
bóp cổ cô ta.

Lúc này anh nhớ lại rất nhiều, anh nhớ đến người vợ có nụ cười tươi rói
trong mơ, và người mẹ hiền hòa, cậu em trai ngô nghê nhưng ngây thơ, và
cả thằng bé con hoạt bát đáng yêu của anh; anh nhớ đến những người thân
rất gần gũi trong mơ, hàn huyên trò chuyện, không khí vui vẻ ấm áp đó
khiến anh muốn rơi nước mắt.

Nhưng đó là giả. Đó là ảo giác của thuốc gây ra, ảo giác đó sinh ra với mục
đích là hủy diệt ý chí của anh, làm tiêu tan tâm hổn anh, khiến anh sụp đổ,
khiến anh điên cuồng.

Tại sao lại thế? Vừa mới đây thôi anh mới hiểu được những thứ này đáng
quý biết bao, mới thề sẽ thay đổi cách sống, biến mọi thứ trong mơ thành
hiện thực.

Tại sao lại thế? Anh chẳng qua chỉ muốn không còn cô đơn, anh chỉ muốn
một gia đình bình thường.

Anh phẫn nộ đến mức mất kiểm soát, tay anh đang siết chặt, anh nhìn cổ
họng Diệp Chỉ Lan đang kêu rắc rắc, gương mặt đỏ bừng, nhãn cầu hơi lồi
ra mà không chút động lòng, đúng lúc này anh nghe thấy Diêu Căn Giang
chạy đến, gỡ tay anh ra rồi gắng sức kéo anh, quát lớn bên tai: "Lão Mục!"

Mục Dục Vũ dần tỉnh táo lại, anh đau khổ nhắm mắt, đây mới là hiện thực,
đây mới là hiện thực!

Diệp Chỉ Lan ôm cổ, co rúm người ho sặc sụa. Mục Dục Vũ hít hơi thật sâu,
bình tĩnh trở lại, anh bước tới kéo cô ta lên, thở hồng hộc bên tai cô ta, nói
khẽ: "Rất tốt, chọc giận tôi đúng không? Nói cho cô biết, tôi cũng sẽ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.