KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 421

Trợ lý Lâm đưa một tờ giấy ra, nói nhỏ: "Cái này, là tiên sinh nhờ tôi đưa
cho cô, địa chỉ và số điện thoại trong này là của người bạn học nhạc của cô."

Diệp Chỉ Lan nhìn cậu ta vẻ không tin.

"Tuy anh ta đã thôi học nhưng đã tự mình mở một lớp dạy đàn piano cho trẻ
con, tình hình cũng rất tốt.” Trợ lý Lâm cười, nói: "Tôi nghĩ chắc anh ta sẽ
rất vui khi thấy cô.”

Mắt Diệp Chỉ Lan chợt đỏ hoe, cô ta nhanh chóng nhận lấy tờ giấy, cất vào
trong túi rồi ngẩng lên nhìn vào mắt Mục Dục Vũ. “Mục Dục Vũ, cảm ơn
anh.”

Mục Dục Vũ nóng nảy, khoát tay, Diệp Chỉ Lan định nói gì đó nhưng rốt
cuộc vẫn im lặng, xoay người mở cửa đi ra.

Mục Dục Vũ dẫn trợ lý Lâm xuống dưới, trong thang máy, trợ lý Lâm cứ
nhìn Mục Dục Vũ, ngập ngừng rồi thôi, anh cau mày bảo: "Có gì, nói đi!"

Trợ lý Lâm cười nói: "Không ạ, chỉ là có chút cảm khái.”

"Ồ?"

"Diệp tiểu thư trước kia nhìn thấy tôi đều tỏ ra khó chịu, lần đầu tôi thấy cô
ấy lộ vẻ mặt như thế, giống như, rất cảm kích, rất vui sướng, khụ…tóm lại là
không rõ.”

“Tôi không biết hóa ra cậu lại đa sầu đa cảm như thế đấy.” Mục Dục Vũ
trừng mắt nhìn cậu ta vẻ chán ghét.

Trợ lý Lâm giật mình lùi lại một bước, vội nói: "Tiên sinh, tôi chỉ tiện miệng
nói thế thôi mà.”

“Cái tên thư sinh đó.” Mục Dục Vũ ngừng lại, cau mày. “Đúng là một tên
thư sinh, chẳng có tài cán gì, chẳng hiểu Diệp Chỉ Lan thích điểm gì ở hắn
mà lại rung động.”

"Có thể là hợp duyên."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.