KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 422

“Ngốc.” Mục Dục Vũ lạnh lùng bình luận một chữ.

Lúc này thang máy đã xuống đến nơi, “ting tang” một tiếng mở ra, Mục Dục
Vũ nghe rõ trợ lý Lâm ở sau lưng anh lẩm bẩm: “Ngốc mấy thì cũng có
ngốc bằng Nghê Xuân Yến không?”

Mục Dục Vũ chợt khựng lại, bấm nút thang máy, quay sang hỏi: “Cậu vừa
nói gì đấy?”

"Dạ?"

“Cái gì mà ngốc mấy cũng có ngốc bằng Nghê Xuân Yến không?”

“Ồ, cái đó ạ.” Trợ lý Lâm nói như không. “Cô Nghê Xuân Yến không chấp
nhận quà tặng của ngài, cũng bán tiệm mì rồi, nghe nói là rời đi nơi khác,
tiền mặt bằng cũng chỉ lấy một chút, tôi đã tính toán, vừa đúng khoản lương
mà chúng ta chưa kết toán cho cô ấy."

Mục Dục Vũ thấy tim lạnh cóng, anh nghiến răng hỏi: "Cái gì, lương gì?"

"Ngài từng nhờ cô ấy làm đầu bếp mà. Vì không biết lương cô ấy lấy ra từ
khoản nào, là quy về Mục gia hay là nhân sự công ty, nên tôi vẫn chưa kết
toán cho cô ấy."

"Thế cô ấy đâu?"

“Dọn đi rồi.” Trợ lý Lâm lắc đầu thở dài. "Cô nàng này quá kĩ lưỡng, những
thứ mang theo đều là những thứ cô ấy mang đến, đồ đạc trong quán đều liệt
kê ra rất rõ ràng, một cái bát cũng không lấy, đúng là... ai mà tính toán với
cô ấy những thứ này chứ..."

Mục Dục Vũ chỉ thấy tim đập thình thịch, đến nỗi tai anh như lùng bùng,
anh đứng đờ ra, lát sau mới ngơ ngẩn hỏi: "Thế... căn hộ chung cư trước đây
của mẹ tôi thì sao?"

"Ồ, cái đó thì cô ấy nhận, vì tôi nói là của lão phu nhân tặng cho em trai cô
ấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.