KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 420

Có lẽ khi ở bên nhau từng ngày, dù không có tình yêu thì cũng có thể nảy
sinh tình thân nương tựa vào nhau?

Nhưng cuộc đời đâu ra chữ “có lẽ”?

Mục Dục Vũ khẽ cười, đã đến nước này rồi, nghĩ những thứ đó có ý nghĩa gì
đâu?

Anh cúi đầu, nghiêm túc ký tên mình cạnh tên Diệp Chỉ Lan.

Giờ phút này cả hai đều có cảm giác nhẹ nhõm, đều bất giác thở phào. Vì
ngồi gần nên đều nghe thấy phản ứng của nhau, Mục Dục Vũ quay sang,
nhếch môi, lần đầu trong đời quan sát vợ cũ bằng ánh mắt ôn hòa, rồi hỏi:
"Từ nay về sau có dự định gì không?"

Diệp Chỉ Lan vò vò tóc, nói: "Chắc là... đi châu Âu, tôi vẫn muốn đến đó
sống một thời gian, nếu có thể sẽ tìm một trường đại học..."

"Rất tốt." Mục Dục Vũ gật gù. "Kế hoạch của cô không tồi."

Diệp Chỉ Lan bỗng cười, lắc đầu bảo: "Anh biết không, đây là lần đầu anh
khen tôi."

Mục Dục Vũ hơi nhíu mày, tìm kiếm trong đầu một lúc, quả thực trước kia
chưa từng khen Diệp Chỉ Lan, nụ cười anh càng rõ, anh chìa tay ra. "Chúc
cô luôn được suôn sẻ."

Diệp Chỉ Lan khẽ cảm ơn, cũng đưa tay ra bắt tay anh, hai người tuân theo
chuẩn mực của xã hội thượng lưu, chỉ chạm vào đầu ngón tay đối phương là
buông ra ngay. Sau đó, Diệp Chỉ Lan khép chặt áo khoác, nói với anh: "Tôi
đi đây, cũng chúc anh mọi điều thuận lợi."

Cô ta cầm túi xách lên, chuẩn bị ra cửa, trợ lý Lâm gọi cô ta lại: "Diệp tiểu
thư."

Diệp Chỉ Lan dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.