KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 426

không thể để một người phụ nữ vì anh mà lưu lạc, đặc biệt là cô còn phải
nuôi một cậu em trai ngốc nghếch.

Anh gõ cửa một lúc cũng chẳng ai lên tiếng. Anh không cam tâm, lại gõ, vẫn
không có động tĩnh. Mục Dục Vũ lắng tai nghe, nhận ra bên trong lặng như
tờ, có thể chưa ai dọn tới. Lúc này sau lưng anh có tiếng mở cửa, một người
đàn ông thận trọng hỏi: "Anh tìm ai?"

Mục Dục Vũ quay lại, phát hiện ra một gương mặt xa lạ, chắc là hàng xóm
dọn tới sau khi anh đã đi. Mục Dục Vũ gật đầu chào. "Tôi tìm chủ nhân nhà
này."

"Nhà này không có ai hết." Người đàn ông kia quan sát Mục Dục Vũ một
lát, từ quần áo anh mặc đoán anh không phải kẻ xấu mới bỏ đi vẻ mặt cảnh
giác. "Nghe nói cô giáo Mục vốn ở đây đã qua đời cách đây không lâu, giờ
không còn ai ở nữa. Anh tìm cô Mục à..."

"Không." Mục Dục Vũ lắc đầu. "Tôi tìm chủ mới của căn nhà này."

"Không thấy ai dọn tới." Người đàn ông nhíu mày. "Anh không đi nhầm chỗ
chứ?"

"Không ai dọn tới?" Mục Dục Vũ cau mày hỏi.

"Chắc chắn không ai dọn tới." Người đàn ông cười nói. "Nhà chúng tôi ở đối
diện, mẹ tôi nghỉ hưu suốt ngày ở nhà, nếu có người dọn nhà tới thì chúng
tôi không thể không biết."

Mục Dục Vũ ngớ ra, lúc này có một bà cụ thò đầu ra từ căn nhà bên cạnh,
nhiệt tình nói: "Hai hôm trước đúng là có một cô gái dẫn theo một cậu em
trai đến đây dọn vệ sinh."

Mục Dục Vũ thoáng suy nghĩ, vội hỏi: "Bác... bác thấy hai chị em họ ạ?"

"Thấy chứ, cô gái đó rất hòa nhã, nói rằng cô giáo Mục ở đây trước kia là
trưởng bối trong nhà, đã qua đời rồi, nhà để lại cho chị em họ, cô ấy có nhà
rồi nên không cần đến, nhưng vẫn tới đây dọn dẹp."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.