KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 46

Chương 5

Mục Dục Vũ choàng mở mắt, đầu óc trống rỗng. Anh tự thuyết phục chính
mình, rằng anh đang nằm mơ một giấc mơ kỳ quái.

Kỳ quái đến mấy thì nó cũng chỉ là giấc mơ mà thôi.

Tỉnh dậy rồi, anh vẫn là Mục Dục Vũ, vẫn là Mục tiên sinh mà chỉ một câu
nói là có thể nắm giữ được vận mệnh của rất nhiều người.

Anh đang nằm trên chiếc giường rộng của chính mình trong nhà họ Mục.
Chiếc giường này rất đặc biệt, khung giường được chạm hình hoa lê màu
vàng và nhiều loại hoa cỏ đẹp đẽ khác, tấm màn trong suốt thêu thủ công đôi
chim hỷ thước sống động như thật, mỗi một chi tiết đều rất tinh tế tỉ mỉ. Chỉ
riêng giá của chiếc giường này đã có thể mua được một công ty nhỏ trong
thành phố G, chưa kể đến những vật dụng giả cổ trong nhà, vài món đồ cổ
bày trên kệ tủ và cây đèn tám chân hình bí ngô trên bàn sách. Trong căn nhà
được xây theo lối hậu hiện đại, phòng ngủ của Mục Dục Vũ là một ngoại lệ,
nó đem đến cho người ta một ảo giác như xuyên qua thời gian không gian
vậy.

Những người từng nhìn thấy căn phòng này hoặc xuýt xoa tán thưởng sự
hoài cổ của anh, hoặc ghen tị mỉa mai anh là nhà giàu mới nổi thích chơi
trội, nhưng dù thế nào đi nữa thì họ đều có chung một nhận định rằng Mục
Dục Vũ thích các vật dụng kiểu cổ.

Nhưng không ai biết, Mục Dục Vũ làm như vậy chỉ vì anh căm ghét kiểu
giường Tây.

Khi anh còn nhỏ, mẹ vừa qua đời vì bệnh ung thư, bố đã lo lắng rằng mang
theo anh đi lập gia đình mới sẽ phiền phức, nên gửi anh cho bà cô ở tỉnh lẻ
làm con thừa tự.

Theo lệ ở đó, gia đình nhận con thừa tự phải tặng quà cho bố mẹ ruột để bày
tỏ lòng cảm ơn, lúc đó bố anh đang chuẩn bị tái giá, thế nên phải tặng phong
bao và quà cưới, ông ta đòi một chiếc giường Tây lớn rất thời thượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.