KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 48

Họ đều có những mong đợi riêng, nên nỗi sợ hãi của Mục Dục Vũ quá nhỏ
bé.

Lúc Mục Dục Vũ rời khỏi nhà, bố anh không hề níu kéo, nhưng người đàn
ông đó nghĩ ngợi rồi lén nhét cho anh tờ năm mươi tệ, dặn anh giấu cho kĩ,
đừng để dượng phát hiện. Mục Dục Vũ luống cuống nắm chặt số tiền đó, hy
vọng nhìn thấy được trên gương mặt của bố tình thương và sự quyến luyến,
nhưng ông ta đã quay đi. Toàn bộ niềm hứng khởi của ông ta đã dồn hết vào
chiếc giường mới mang tới.

Sau đó, Mục Dục Vũ bị bà cô cầm tay dắt ra cửa. Trước khi đi, anh bỗng
hiểu ra. Nhìn hai chữ hỷ to đùng, đỏ chói dán trên cửa, đứa tré ngô nghê
khóc váng lên, túm chặt lấy tay nắm cửa không chịu buông, vừa gào vừa
khóc.

Anh gọi tên người mẹ đã qua đời. Anh gọi: “Mẹ ơi, mẹ cứu con, con không
muốn đi, con không muốn rời khỏi nhà.”

Tiếng gọi đó đã phạm vào điều cấm kị của bố và bà cô. Bố anh mặt xám xịt,
quay lại lao tới định cho anh một bạt tai. Bà cô cũng đang sa sầm mặt,
nhưng thấy ông ta định đánh anh thì rất bực bội. Cuối cùng cũng đã tìm
được chỗ để trút cơn xót tiền, bà ta chặn bàn tay đó lại, cười nhạt. “Làm gì
đấy? Con nhà chúng tôi không cần anh dạy dỗ. Anh đừng quên, đứa bé này
không còn theo họ anh nữa!”

“Khỉ thật, nó họ gì thì cũng là con trai tôi...”

“Con trai anh? Hừ...” Bà cô cười lạnh lẽo. “Được, hay là tôi trả đứa bé này
lại cho anh? Anh trả lại tiền mua giường cho tôi...”

Bố anh không nói gì nữa.

Khi ấy, Mục Dục Vũ bỗng hiểu, thì ra anh đã bị bố bán đi với giá bằng một
chiếc giường, đó là nhận thức đầu tiên và cũng là duy nhất của Mục Dục Vũ
về sự việc này. Trên thực tế, trong trí nhớ có hạn của anh, bố đối xử với anh
không hẳn tốt cho lắm, nhưng lúc đó mẹ còn sống, họ vẫn là người một nhà,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.