KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 49

ông ta cũng ra dáng một người cha. Khi mẹ qua đời, hai bố con anh cũng
từng ôm nhau khóc, lúc đó anh còn nghĩ tuy mẹ không còn, nhưng cũng may
trời vẫn chưa sập xuống.

Ai ngờ sự sụp đổ lại đến nhanh như vậy. Chỉ vì một chiếc giường mà anh
phải gọi một người đàn bà khác là mẹ.

Mỗi khi nhớ lại chuyện này anh đều căm thù bố, căm ghét thành phố và thế
giới nông cạn mà ông ta thuộc về. Cũng vì vậy mà anh căm ghét mọi chiếc
giường Tây, đến khi có khả năng, anh không hề do dự vung tiền mua chiếc
giường sang trọng này.

Ba mặt của chiếc giường có thành, mỗi mặt đều được chạm trổ tuyệt đẹp,
mới nhìn đã biết giá rất đắt. Khi buông màn xuống, bên trong giường
nghiễm nhiên trở thành một không gian nhỏ kín bưng, một không gian chỉ
thuộc về riêng anh.

Anh nhớ nhà bà ngoại cũng từng có chiếc giường giống thế này, chiếc
giường đó không chạm trổ hoa lá tinh tế, nhưng lại rất to và chắc chắn, phía
đầu giường thậm chí còn có mấy ngăn kéo nhỏ. Khi anh còn rất nhỏ, bà
ngoại từng đựng ô mai mơ vào một chiếc hộp thiếc nhỏ, rồi để hộp vào một
ngăn kéo, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời thì thỉnh thoảng bà sẽ mở hộp,
lấy một viên ô mai vừa chua vừa ngọt cho anh.

Lúc anh ăn, mẹ thường ngồi ở nơi cách đó không xa, cặm cụi thêu thùa để
kiếm tiền mua đồ, cứ thế từng đóa hoa rực rỡ dần bung nó trên nền vải trắng.
Mẹ anh từ khi sinh ra đã có đôi bàn tay khéo léo, đôi tay ấy trắng muốt mềm
mại, thon dài xinh đẹp.

Bà cũng rất đẹp, có làn da mịn màng trắng nõn đặc trưng của phụ nữ thành
phố, gương mặt trái xoan, đôi mày liễu, lúc cười có lúm đồng tiền rất sâu.

Nhưng vẻ đẹp đó nhanh chóng bị vùi dập. Mẹ anh mắc bệnh ung thư xương,
chỉ chưa đầy hai năm bà đã phải bất đắc dĩ cắt đi một bên chân. Nhưng tế
bào ung thư vẫn lan nhanh, bà không chống cự nổi, nửa năm sau đã rời xa
trần thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.