KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 50

Mẹ vừa đi, bà ngoại vì quá đau lòng nên không đến một năm sau cũng bị đột
quỵ mà qua đời. Hai người phụ nữ yêu anh nhất thế gian này còn chưa kịp
nhìn thấy anh trưởng thành đã vội vàng lìa xa.

Từ đó về sau, không còn ai cho anh ăn ô mai, cũng chẳng còn ai ra sức may
vá thêu thùa để mua quần áo mới cho anh nữa.

Mẹ rời xa con, con mất mẹ, điều đó có nghĩa là gì? Mục Dục Vũ nhắm
nghiền mắt, tự hỏi lẽ nào là để khoét vào tim anh một hố sâu đau đớn, để sau
này dù lấy gì bù đắp cũng không được?

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, thím Dư quản gia gọi lớn:
“Tiên sinh, ngài dậy chưa ạ? Điện thoại của ngài, là bệnh viện gọi, tiên sinh,
ngài có nghe thấy không?”

Mục Dục Vũ nghe thấy thế liền lập tức bò dậy. Anh xuống giường, mang
dép lê vào, vội vàng cào bừa mái tóc rồi chạy vội ra mở cửa. Thím Dư
cuống quýt đưa điện thoại cho anh, nói nhỏ: “Xin lỗi tiên sinh, là bệnh viện
gọi, tình hình của lão phu nhân hình như...”

Mục Dục Vũ giật lấy điện thoại, trầm giọng: “A lô, Mục Dục Vũ đây.”

“Chào Mục tiên sinh, tôi là bác sĩ điều trị chính cho Mục lão phu nhân, có
chuyện này cần báo với ngài. Sáng nay, lão phu nhân bỗng khó thở, có lúc
nhịp tim ngừng đập, qua một đợt cấp cứu thì tình trạng vẫn chưa ổn định
lắm, trước mắt vẫn phải quan sát trong phòng chăm sóc đặc biệt.”

Mục Dục Vũ thấy tim thắt lại, vội hỏi: “Sao lại thế? Hôm qua đã nói với tôi
là mọi thứ đều tốt đẹp mà?”

“Xin thứ lỗi cho tôi được nói thẳng, sức khỏe của lão phu nhân rất yếu, nếu
vẫn không đồng ý phẫu thuật, tình trạng này sẽ xảy ra nhiều hơn.”

Mục Dục Vũ nắm chặt điện thoại, hỏi: “Tỷ lệ phẫu thuật thành công vẫn chỉ
là năm mươi phần trăm?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.