KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 533

người đào lỗ, trồng xuống ngoài hình dạng to nhỏ khác nhau ra, thì mọc lên
vẫn chỉ là cà rốt.”

“Thế nếu như không thích cà rốt thì sao?” Tiểu Siêu rất lo lắng. “Cậu thích
dâu tây thì làm sao?”

“Không có chọn lựa khác.” Mục Phi Nhiên nghiêm túc. “Chỉ có cà rốt. Con
chỉ có thể lớn lên thành cà rốt.”

“Á.” Tiểu Siêu sửng sốt hét lên. “Chị ơi, anh rể ơi, chúng ta đừng cho Phi
Phi đi học nữa, nó sẽ biến thành cà rốt đó!”

Nghê Xuân Yến giận dữ mắng: “Nói linh tinh gì thế bao nhiêu đứa trẻ muốn
đi học còn không được, con đừng viện cớ với mẹ.”

Mục Dục Vũ lúc này lại rơi vào trầm tư, anh nhìn con trai mình, nó mới sáu
tuổi nhưng đã biết dùng suy nghĩ của mình để diễn tả sự phản kháng của bản
thân về thể chế giáo dục. Nó nói cũng có lý nhưng lại quá một chiều, đối với
đứa bé như vậy, anh không biết nên vui sướng hay bàng hoàng, thông minh
từ bé chưa chắc là chuyện tốt, nếu có thể, anh thà để con trai mình thừa
hưởng gen bên nhà Nghê Xuân Yến, suốt ngày vui tươi, cuộc đời như thế sẽ
hạnh phúc hơn nhiều.

Nhưng thằng bé đã như vậy, anh không thể nào nhét nó vào bụng mẹ để sinh
lại, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Thế là anh tạm thời không tranh luận vấn đề này với nó nữa, mà quyết định
bớt chút thời gian đưa cả nhà đi du lịch vài ngày.

Ông chủ của khu nghỉ dưỡng là bạn của Mục Dục Vũ. Nghe nói cả nhà anh
đến chơi, anh ta đã sắp xếp cho nhân viên đi tiếp đón, thậm chí còn mở cửa
những nơi mà không phải ngày lễ sẽ tuyệt đối không làm việc. Non xanh
nước biếc, thanh tịnh vắng vẻ, Mục Phi Nhiên và Nghê Siêu chơi vô cùng
thích thú. Chúng la hét inh ỏi, giống như hai con nghé tinh lực dồi dào cứ
đâm đầu vào nhau. Ban đầu Nghê Xuân Yến còn không yên tâm cho sức
khỏe của con trai, nhưng thấy nó chơi đến nỗi mặt đỏ bừng bừng thì trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.