KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 55

Chương 6

Mũi của anh bỗng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

Cùng lúc đó, Mục Dục Vũ còn nghe thấy tiếng hai người đang thì thào với
nhau.

Giọng một thiếu niên: “Mùi mì thơm quá, muốn ăn quá.”

“Không được, mẹ đã dặn đây là phần của bố, bố tỉnh dậy sẽ rất đói, cậu phải
hiểu chuyện chứ.” Một giọng trẻ con nghiêm túc bảo.

“Thế à, thôi được.” Cậu thiếu niên bực dọc nói: “Nhưng anh Vũ tỉnh lại thì
mì sẽ nguội, nguội thì sẽ không còn thơm nữa...”

Anh chàng nói càng ngày càng nhỏ, có vẻ buồn bã vô cùng. Hai người họ im
lặng một lúc, rồi cậu bé nói với vẻ ngần ngại: “Hay là... cho cậu ăn một
miếng thịt...”

“Hay quá, hay quá.” Cậu thiếu niên lập tức hào hứng.

“Nói rồi nhé, chỉ có thể ăn một miếng thôi, không được nhiều hơn đâu.”

“Ừ ừ, cậu hứa với Phi Phi chỉ ăn một miếng thôi!”

“Hừ, lát nữa chắc chắn cậu sẽ đòi ăn miếng thứ hai.” Cậu bé không yên tâm,
nói thêm: “Lần này cháu sẽ không chịu đâu, khóc cũng vô ích, đã nói một
miếng là một miếng.”

“Biết mà, biết mà.”

“Thật là, đến bao giờ cậu mới ngoan ngoãn đây?” Cậu bé học theo người lớn
làu bàu, rồi tiếng đũa muỗng chạm nhau và tiếng nhai nuốt khe khẽ vẳng
đến. Lát sau, cậu thiếu niên kia lại rụt rè, gọi như đang làm nũng: “Phi
Phi...”

“Không được là không được, không cho.”

“Thế Phi Phi ăn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.